If I die young................... 036xr10


You are not connected. Please login or register

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Author: syringa1207

Nguồn: http://ai-haibara.net/forum/showthread.php?3810-If-i-die-young-

Nhân vật mới:
Rhum (Sakura) thành viên mới của tổ chức!

-----------------------------

Vì cái fic này mà thỏ đã bấn loạn bài If I die young, cho nên đã xin phép ss syringa quăng luôn đang đây làm "của" :">

-----------------------------


Chap 1: Rhum

If I die young
Bury me in satin
Lay me down on the a bed of rose
Sink me in the river at dawn
Send me away with the words of a love song
..............................

cô gái có mái tóc bạch kim đứng tựa lưng vào bức tường loang lổ trên con hẻm nhỏ. Cô hướng ánh mắt ra phía con đường lớn, nơi một nhóm trẻ em đag đùa nghịch trên nên tuyết trắng lạnh lẽo. Tiếng cười của luc trẻ làm ấm cả không gian. cô gái chăm chú nhìn cô bé toc nâu đỏ lững thững đi ngoài những trò đùa của các bạn. Trông cô bé có vẻ suy tư - Akemi, em sẽ bảo vệ thiên thần của chị

Bữa tiệc cưới thật hoành tráng và xa hoa. Giết người trong ngày đại hỉ của người ta. Đúng là độc ác. Cô gái tóc bạch kim mỉm cười ngó quanh tìm những bóng áo đen. Và cô gái đã tìm thấy. Trong 1 góc nhỏ, 2 bóng áo đen đag thì thầm đầy bí ẩn:Gin và Vodka

- Mày lo thằng đó đi! Nhiệm vụ độc lập đầu tiên của mày đấy!

- vâng , thưa đại ca

- tao sẽ về trước! Mai sẽ có buổi họp chào đón thành viên mới đây!
giọng nói khàn khàn, ko rõ cảm xúc quen thuốc vang lên khiên Vodka dù đã nghe nhiều nhưng vẫn thấy gai người

If I die young
Bury me in satin
Lay me down on the a bed of rose
Sink me in the river at dawn
Send me away with the words of a love song
..............................

Giọng hát trong trẻo vag lên. Cô gái tóc bạch kim vs chiếc váy xanh lá cây, màu của sự sống đag cất tiếng hát đầy ấm áp ngay bên cạnh khiến Gin và Vodka khẽ giật mình:

- NÈ, cô là ai- Vodka hỏi

- Xin lỗi, cô gái quay lại, tôi không thấy 2 người, tôi chỉ hát bài hát tôi thích thôi, làm phiền 2 người rồi!

Cô gái mỉm cười, nụ cười rực rỡ và tỏa sáng. Nhưng Gin thấy khó chịu. Hắn ghét màu đỏ. "Khỉ thật, mình ghét màu xanh"

- Anh ghét màu xanh! - cô gái nhìn Gin- có lẽ tôi nên đi, không thì họng súng trong túi trái của anh sẽ nhắm thẳng vào đầu tồi mất

Gin sững sờ, cô ta biết chính xác những gì hắn đang nghĩ trong đầu! Hắn tức giận, mắt vằn lên những tia căm thù! " Nếu gắp lại, thì viên đạn này sẽ găm thẳng vào đầu cô đấy"

Sáng hôm sau

- xin giới thiệu, thành viên mới của tổ chức!- BOSS lên tiếng- Rhum

-xin chào mọi người, tôi là Rhum!-

Cô gái vừa cười vừa bước ra. chiêc váy màu xanh quyến rũ. Cô ta là tổ chức áo đen mà lại mặc đồ xanh, có ý gì đây! Cô ta không hề lạnh lùng hay vô cảm, cũng không hề nham hiểm như "a secret make a woman". cô ta cười rất tươi đầy vẻ hòa đống như thể học sinh đến nhập học.
VÀ CÔ TA TÓC BẠCH KIM!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 2: Nụ hôn cháo!

Haibara tỉnh dậy. Đầu cô đau nhức và thân thể gần như ko còn chút sức lực. Có tiếng mở cửa khe khẽ. Haibara cố gắng gượng dậy. Là Subaru. “Anh ta làm cái quái j ở đây chứ?” Haibara đề phòng.

- em tỉnh rồi à? Anh nấu cháo cho em nè!

- Bác tiến sĩ đâu?- Hai nói trổng

- Tiến sĩ đã cùng Conan đến Osaka rồi! Conan nhờ anh chăm sóc em! Em sao chứ?

Subaru nhẹ nhàng đặt tay lên trán Ai nhưng gần như ngay lập tức, cô bé gạt phăng:

- Tôi ko sao! Đừng dộng vào tôi!

- Sốt 39 độ mà em kêu ko sao hả? Anh thật bái phục sức chịu đựng của em đấy!

- Anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi!

- Anh đã hứa vs Conan sẽ chăm sóc em chu đáo! Đừng biến anh thành kẻ thất hứa! Anh nấu cháo rồi đấy, em ăn đi!

- Tôi không ăn, anh về đi!

Dù đã hết cảm giác sợ hãi trước Sabura nhưng Haibara thực sự không thoải mái lắm khi gần gũi vs Sabura. Có cảm giác j đó an toàn nhưng cô vẫn thấy anh ta có liên quan đến tổ chức!
- em ko ăn hả? để anh bón nhé!
- Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ, anh về cho!- Hai đẩy Subaru ra

- Em nhất định ko ăn! – Sabura nhíu mày hỏi lại

Im lặng

- Nhất đinh ko!
Im lặng

- Đó là em bắt anh dừng khổ nhục kế đấy nhé!

Nói rồi, chưa kịp để Haibara định thần, Sabura cho cháo và miệng mình , ghé sát khuân mặt mệt mỏi của Ai, nhanh chóng chụp lấy đôi môi mỏng manh như cánh hồng của cô. Haibara tròn mắt ngạc nhiên. Cổ họng cũng tự dộng nuốt những gì mà Sabura đưa vào. Nhưng khi lí trí lên tiếng, Haibara đẩy Sabura ra. Khuân mặt cô đỏ bừng:

- anh làm j vậy?

- Thế em mới chịu ăn- Rồi anh quay người lại- Bây giờ tự ăn nhé! Anh về đây!

Nói rồi, Sabura vội vã đi ra ngoài. Anh ngạc nhiên vì chính cái hành động bột phát của mình vừa rồi! Anh không được phép thích cô bé ấy, ko được phép nhưng sao trái tim anh lại thế này, sao khi nhìn thấy cô bé ấy, anh lại quên đi tất cả: nhiệm vụ, lời hứa, trách nhiệm,…. Anh chỉ muốn che chở cho cô bé ấy, muốn cô bé ấy không bị thương, ko phải rơi lê. Sabura khẽ chạm vào môi mình, anh vẫn còn cảm nhận được hơi thở yêu ớt còn đọng trên đó!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap3: “Hẹn gặp lại ở nhà! Tối nay!”

Vermouth nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạch kim – Rhum. Cô gái quả là một mĩ nhân. Nước da trắng hồng, mũi cao, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười. Nhưng có lẽ điểm thu hút nhất ở cô gái này là đôi mắt. Đôi mắt sáng và thông minh. Đôi mắt dường như thấu hiểu tất cả. Vermoth mỉm cười:

- chào cô bé!

- Vermouth!

- Nhóc biết ta sao? – Vermouth ngạc nhiên

- Chị cứ đùa, dĩ nhiên là phải biết chị chứ! Chị là cục cưng của BOSS mà! Chị thật đẹp- Rhum tấm tắc

- Cảm ơn bé con.

- Chị có bí quyết j giữ gìn nhan sắc ko, có thể chia sẻ vs em không?
Vermouth đưa tay lên miệng định nói thì Rhum đã mỉm cười:

- A secret make a woman! Chị định nói thế ạ! – Rhum cười nhẹ - Em phải đi nhận nhiệm vụ đây! Tạm biệt chị!

Vermouth nhìn theo Rhum. Cô ta rất đặc biệt. Cô ta không hề giả vờ bởi một diễn viên làm sao có thể đánh lừa một diễn viên khác. Không hề lo sợ, không hề cảnh giác hay thủ đoạn. Tất cả đơn giản chỉ là niềm vui và sự thánh thiện!


- Gin, cậu sẽ quản lí và chăm sóc cho Rhum. Cô gái này cần được bảo vệ nghiêm ngặt. cô ta rất quan trọng vs tổ chức

- Vâng

Dù rất ghét cô gái tóc bạch kim ấy nhưng Gin ko thể trái lệnh của BOSS. "Cô ta quan trọng. Khỉ thật, lại thêm một kẻ quan trọng nữa! "

Gin nhớ đến Sherry. Cách đây đã nhiểu năm. BOSS cũng đã giao cho hắn việc chăm sóc Sherry. Và bây giờ, sau rất nhiều năm nữa, hắn lại trở thành bảo mẫu.

Cô gái tóc bạch kim bước vào. Khuôn mặt rạng rỡ:

- chào BOSS! Chào Gin! – cô gái bông đùa!- Buổi sáng tốt lành!

- Gin, cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói vs Rhum!

- Vâng!

Gin ra ngoài, Rhum nhìn theo mỉm cười. Cô ta lúc nào cũng cười thì phải. Nhìn mà bực mình.

- Cô ta đâu?- Vermouth hỏi Gin

- Trong ấy! – Gin hất hàm đầy tức tối

- Anh lại tức giận nữa rồi! – Vermouth nhìn Gin mỉm cười đầy bí ẩn – Nghe nói BOSS đã cử anh chăm sóc cô bé ấy!

Gin im lặng. Hắn tiếp tục đốt thuốc! Hắn thấy tực giận. Một Sherry đã đủ khiến hắn điên dầu, giờ lại thêm một Rhum.

- cô bé ấy rất đặc biệt! – Vermouth nói

- Vs tôi, chỉ có 2 loại người, loại phải phục tùng, chỉ có 1:BOSS và loại cho ăn đạn: tất cả những kẻ còn lại. Vậy thôi!

- Thế Sherry là loại nào?- Vermouth hỏi mỉa mai

Gin im lặng. Sherry thuộc loại nào. Loại thứ 3: loại ko thể giết cũng không thể phục tùng.

Rhum bước ra, rạng rỡ như mọi khi. Nụ cười tươi tắn khiến cho không gian u ám và đượm mùi sát khí trong trụ sở của tổ chức chức cũng biến mất!

- Đi thôi! – Rhum đến bên cạnh Gin

- Cô không có quyền ra lệnh cho tôi! – Gin trừng mắt

- Thôi nào anh giai, nóng giận gì chứ? – Rhum mỉm cười – Không đùa vs anh nữa! Tôi đi chơi đây! ở đây chán quá!

Nói rồi, Rhum tung tăng chạy về phía cổng. Rhum không quên quay lại ,vẫy tay chào Gin!

- Hẹn gặp lại ở nhà! Tối nay!

“Hẹn gặp lại ở nhà! Tối nay!” nghĩa là ……………………

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

chap 4: Sakura

Đứng trước bờ sông giữa thành phồ Tokyo hoa lệ , cô gái tóc bạch kim nhẹ nhàng ngắt từng cánh hoa hồng, thả xuống dòng sông. Cô mỉm cười.


“ If I die young

Bury me in satin

Lay me down on a bed of rose
Sink me in the river at dawn
Send me away with the words of a love song”

Giọng hát của cô vang lên giữa không gian yên tĩnh của dòng sông. Giọng hát buồn và khắc khoải. “Akemi, đó là cái chết mà chị mong muốn đúng không?”

Haibara thơ thẩn đi bên bờ sông. Dù cô còn hơi sốt và mệt nhưng cô không thể tiếp tục chịu dựng sự cô đơn trong căn nhà trống trải ấy. Thực sự cô rất sợ phải ở một mình. Tuyết đag rơi! Bở sông thật hiền hòa. Một vẻ đẹp bình yên khác hẳn vs Tokyo ồn ao. Haibara nghĩ về cậu ấy. Cậu vừa gọi cho cô thông báo về kết quả của chuyến đi Osaka. Chẳng thu được j! Cậu ấy thở dài não nề! Cậu ấy khao khát tìm ra tổ chức để được trở về hình dạng cũ, để được gặp lại thiên thần của cậu ấy. Còn cô, tại sao cô muồn tìm ra tổ chức. Để trả thù? Hay để gặp lại người đó? Hỏi xem tại sao lại đối xử vs cô như thế?

Giọng hát trong trẻo vag lên giữa không gian lạnh lẽo. Haibara nhìn ngó xung quanh. Một cô gái tóc bạch kim ngồi ôm đàn ghi ta.

“The sharp knife of a short life, well
I’ve had, just enough time”

Cô gái bất ngờ quay lại khiến Haibara giật mình, thối lui vài bước. Cô gái mỉm cười nhìn Haibara, nụ cười thánh thiện. Cô gái chăm chú nhìn Haibara mỉm cười

- em có muốn học không?

Hái im lặng chăm chú nhìn cô gái, trái tim bỗng ấm áp lạ thường. Cô gái ấy đem đến môt cảm giác an toàn và đáng tin cậy.

- Đừng sợ, chị không làm hại em đâu! Em muốn học mà! Từ bỏ một thứ mình muốn, dù vì bất cứ lí do gì cũng là một hành động hèn nhát. Mọi thứ đều có thể nếu ước mơ đủ lớn!

Giọng cô gái nhẹ nhàng nhưng có tác động rất lớn đến Haibara. Dường như cô gái ấy có thể đọc được những suy nghĩ của người khác. Cô ấy hiểu và cảm thông cho Haibara nhiều lắm. Haibara bước đến, dù con rụt rè ngồi xuống bên cạnh cô gái.


“ If I die young
Bury me in satin
Lay me down on a bed of rose
Sink me in the river at dawn
Send me away with the words of a love song”


- hay quá!- Haibara khẽ khen

- chị sẽ dạy em, nếu em muốn- cô gái mỉm cười hiền lạnh- Em tên gì? Thiên thần bé nhỏ

Haibara ngạc nhiên. Làn đầu tiên có người gọi cô là thiên thần! Thiên thần ư? Không, cô là phù thủy. Cô ao ước được trở thành thiên thần nhưng đó là điều không thể. Cô không thể là thiên thần:

- Mỗi người đều là thiên thần trong mắt ai đó.

Cô gái mỉm cười, đẩy cây đàn to hơn người về phía Haibara- Em thử đi!

Haibara ngước lên nhìn cô gái, rụt rè. Haibara gảy khẽ những sợi dây đàn. Âm thanh trong trẻo vang lên. Cô đã từng học piano nhưng piano đem lại cảm giác sang trọng còn ghita gần gũi và giản dị hơn nhiều. Haibara thích thú cười nhẹ!

- Rất hay đúng không?

Haibara khẽ gật đầu

- em muốn học chứ?

- Vâng

- Vậy chiều ngày kia, hẹn em ở đây nhé! Tối rồi, em về đi!

Cô gái đỡ Haibara dậy mỉm cười- Em tên gì?

- Haibara

- Cái tên hay thật! Chị đi đây!

- Khoan đã- Ai gọi- vậy chị tên gì?

- Sakura

Sakura. Sakura. Haibara mỉm cười. Cô gái đẹp hơn cả hoa anh đào. Màu tóc bạch kim phấp phới trong đầu Ai

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 5:

Haibara bước vào nhà. Bác tiến sĩ đã về. Nhưng ngay lập tức cô nhận ra một đôi giày lạ. Cỡ giầy người lớn, là của Subaru.

- Ai, cháu về rồi ak? Cháu đã đi đâu vậy? Conan vừa về mất rồi! - Bác Asaga khẽ than

- Vâng nhưng - Ai quay sang Subaru đang ngồi trên ghế- Anh đến đây làm gì?

- Thăm em! Xem em khỏe chưa?- Subaru cười hiền

Ai không đáp đi thẳng lên phòng. Cô đang rất vui vì làm quen Sakura nên tạm thời không dùng ngôn ngữ cay độc với Subaru, coi như hôm nay anh ta được hưởng phúc của Sakura!

- Gin, mở cửa cho tôi! – Rhum đập cửa căn hộ ầm ầm.

- Rhum, là cô sao?- Vodka ra mở cửa, ngạc nhiên

- Chào Vodka, tôi vào được chứ!

Không đợi Vodka trả lời, cô gái lách người qua thân hình vạm vỡ của hắn:

- ak, anh xách túi đồ vào giùm tôi, cám ơn Vodka nhé

Rhum bước vào phòng khách và ngay lập tức, cô cau mặt vi mùi thuốc là nồng nặc.

- Anh làm ơn tắt thuốc lá đi! – Rhum lên tiếng nghiêm nghị

- Cô đến đây làm gì?- Gin hỏi ngược lại

- Để đem đến ánh sáng cho nơi cần ánh sáng. – Rhum mỉm cười, bật chiếc điện lên - anh ko thấy tối sao?

Gin ko đáp, tiếp tục hút thuốc. Mùi thuốc lá khiến Rhum cảm thấy thực sự khó chịu. Rút phựt điều thuốc lá trên miệng Gin ra:

- hút thuốc lá có hại cho sức khỏe- Rhum nghiêm giọng, nhún vai mỉm cười ngay khi thấy Gin vằn mắt trông lên- Đặc biệt với những cô gái xinh đẹp, như tôi chẳng hạn.

Gin rút súng, dí sát vào đầu Rhum, trừng mắt tức giận

- Đại ca, bình tĩnh đi! – Vodka vội can ngăn

- Súng này là để bảo vệ tôi, không phải để giết tôi đâu! Chàng trai trẻ ạ!

Cô ta nói mình là “ chàng trai trẻ” một sự xúc phạm. Đạn đã lên nòng, Bóp cò. Cái đầu cô ta sẽ tan nát. Máu sẽ bắn tung tóe hòa cùng với chất nhầy nhầy của não. Cô ta sẽ chết. Chỉ một phát súng thôi!

Rhum nhìn Gin đầy thách thức. Khuôn mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ và tươi tắn. Thấy Gin đang đấu tranh tư tưởng, Rhum đẩy nòng súng lạnh lẽo xuống:

- thôi, trêu đùa thế đủ rồi! Phòng tôi ở đâu vậy?

- Đại ca, chúng ta làm gì có phòng, ngoài căn phòng của………..-

Vodka ngạc nhiên quay lại hỏi Gin

Gin chưa kịp đáp thì Gin đã mở căn phòng màu nâu.

- có vẻ đây có một căn phong của nữ! – Rhum chép miệng-

Gin nhớ lại, đó là căn phòng của Sherry, đã lâu lắm rồi, hắn ko mở nó ra, hay đúng hơn là ko dám mở nó ra. Hắn không dám đối mặt. Hắn thật hèn nhát, nhu nhược.

- cô .................

Gin định nói nhưng rồi im bặt. Hắn ko hiểu sao khi đối diện với Rhum, hắn luôn có cảm giác khó chịu trước cái nhìn của cô ta.

- thôi, tôi sẽ ở phòng anh! Anh sang đây mà ở! Phong bẩn thấy mồ!

Gin im lặng. Không ai được phép vào nơi này, ngoài hắn. Hắn lạnh lưng sập cửa căn phong màu nâu!

- Có thể cải tạo!- Rhum mỉm cười nói khẽ!

- Cô nói gì cơ?- Vodka ngạc nhiên

- Ak, ko có gì! Anh đi ngủ đi! Tôi mệt rồi!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 6:

Haibara giật mình tỉnh dậy giữa bóng đêm đặc quánh. Cô vội vàng bật điện. Cảm giác mệt mỏi lại ùa về.Đầu đau nhức. Tình cảnh hiện tại gợi cô nhớ đến… Nếu là trước kia, người ấy sẽ cau có vứt viên thuốc cảm cúm vào mặt cô và quát: “Lại cúm, cô muốn trốn việc hay sao mà suốt ngày bám lấy cái giường vậy?”. Còn cậu ấy, ngày mai khi đến thăm cô, thế nào cũng đùa một câu: “Mấy con yêu tinh cảm cúm này trung thủy với cậu ghê! ” rồi lại nheo mắt cười tinh nghịch. 1 người là quá khứ, 1 người là tương lai? Quá khứ ko bao giờ trở về, tương lai ko bao giờ chạm đến? Vậy ai là hiện tại? Điện thoại khẽ rung. Có tin nhắn đến : “Đứa con của gió, em phải để cho hàng xóm ngủ nữa chứ! Hi vọng em ko sao! Ngủ ngon nhé, bé Ai của anh” Lại là anh ta. Subaru. “Bé Ai của anh”, anh ta….. Haibara đột nhiên nghĩ tới chuyện sáng nay và đỏ mặt.

Subaru ngó sang ô cửa sổ tầng 2 của căn nhà nhỏ. Anh lo lắng và hồi hộp ko biết đã có chuyện gì xảy ra với cô bé. Đã gần 2h sáng , phòng của cô bé đột ngột sáng. Hay cô bé lại gặp ác mộng? Bé Ai của anh, mau khỏi ốm nhé!

Gin lặng người ngồi trong căn phòng bài trí đơn giản nhưng sang trọng ấy! Đúng chất Sherry. Căn phòng này không còn ấm áp như xưa! Sherry đã đi và mang theo cả sự ấm áp ấy ra đi! Vào đây khiến hắn thấy nhớ Sherry da diết, nhớ về những kỉ niệm đẹp giữa 2 người. Nhưng tất cả đều chia ở thì quá khứ! Quá khứ đẹp soi chiếu vào hiện tại những cái nhìn bỏng rát đến cháy lòng. Gin nén tiếng thở dài. Khi ở một mình hắn có thể đối diện với chính mình, hắn không cần cố tỏ vẻ lạnh lùng. Khuôn mặt vô cảm của sát thủ số 1 của tổ chức thoáng nét trầm buồn xa xăm. Đối với hắn, vào căn phòng này là 1 cực hình nhưng còn đau đớn hơn khi thấy người khác không phải Sherry ở đây. Đang miên man trong dòng suy nghĩ, hắn bỗng nghe thấy tiếng hát trong trẻo vọng ra từ phòng của hắn:


“If I die young, bury me in satin
Lay me down on a bed of rose
Sink me on the river at dawn
Send me away with the word of a love song"

Rhum cất tiếng hát giữa đêm khuya. Bài hát mà cô yêu thích. Cô mỉm cười nhớ lại tất cả những gì đã diễn ra hôm nay. Đặc biệt là đôi mắt Gin. Đôi mắt ấy đang ám ảnh cô. Ánh mắt đau khổ của Gin khi cô chuẩn bị bước vào căn phòng màu nâu ấy. Một nỗi buồn không gọi thành tên nhưng tha thiết vô cùng, Một nỗi đau tưởng không thể chịu đựng được đang bóp nghẹn trái tim Gin. Thật đáng thương. Anh ta chỉ là kẻ cố tỏ ra mạnh mẽ để che dấu trái tim yếu đuối luôn khao khát yê thương và được yêu thương. Anh ta đang bị cầm tù trong chính cái cỏ bọc mà anh ta tạo nên
Gin lặng người nghe những ca từ trong bài hát . Rhum, cô ta đag hát cái quái gì vậy? Gin đứng dậy, định mở cửa nhưng


"Never fell in love with no one
But it sure fell nice when I held you in the sun and ya
You took me hand and said ya love me forever
Who would have thought forever could be servered by"


Hắn im lặng. Nhưng ca từ ấy, giọng hát trong trẻo ấy đưa hắn vế với quá khứ, với những kỉ niệm mà hắn suốt đời ko sao quên được.Hắn thấy, hình như tiếng lòng của hắn đang hòa cùng tiếng hát.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 7:

Gin thức dậy, hắn đã thiếp đi lúc nào không hay. Hắn mệt mỏi bước ra khỏi phòng. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa trong không gian. Thứ mùi lạ lẫm này khiến hắn hơi bất ngờ. Hắn đã đoán được ai là chủ nhân của thứ mùi này! Cô ta định thay đổi nơi này thật sao? Bực mình thật! Gin bước vào phòng bếp. Tất cả rèm của đều được mở toang, đón chào ánh nắng mai yếu ớt! Rhum đang dọn bữa sáng với vẻ mặt của nắng. Mái tóc bạch kim dài được tết gọn gàng làm tôn lên vẻ đáng yêu và nét trẻ con của cô gái. Nhưng trong mắt Gin, nụ cười của cô ta chỉ làm cho hắn thêm bực mình. Nếu không vì mệnh lệnh của BOSS chắc hắn đã bắn thủng sọ cô ta ra rồi!

- Gin, anh dậy rồi ak? – Rhum chạy lại, kéo tay Gin – Mau vào ăn sáng đi!

- Cô muốn chết hả?- Gin đẩy Rhum ra, đi về phía cửa sổm, kéo rèm cửa lại

- Ko sao đâu!- Rhum cười đáp

- Cô có biết từ các toàn nhà xung quanh, việc ngắm bắn chúng ta là dễ dàng thể nào không hả?

- Lo gì? Tôi đang ở cùng ai chứ? Không phải là sát thủ số 1 của tổ chức hay sao? Vả lại , tôi là cáo chín đuôi, ko dễ chết vậy đâu?

Nói rồi, Rhum kéo rèm cửa ra hét lớn:

- Hello Today!

- Đồ điên

- Tôi nghe thấy rồi đấy!

Rhum đột ngột quay lại, kéo tay Gin xuống bàn ăn.

- ăn thử đi, xem tay nghề của tôi thế nào? Để tôi đi gọi Vodka!

3 người ăn xong. Bữa ăn vui vẻ vs tiếng cười của Rhum, ánh mắt e dè của Vodka và khuân mặt khó chịu của Gin. Hắn thực sự cảm thấy không khí trong căn nhà của hắn đang bị thay đổi theo chiều hướng tiêu cực! Thật bực mình!

- Cô đi cùng vs chúng tôi chứ?- Vodka hỏi

- Không, tôi sẽ đến gặp BOSS chút rồi đến công ti?

- Nhưng cô đi bằng gì?

- Bí mật

Rhum cười! Cô gái lúc nào cũng cười. Cả ba cùng đi xuống tầng để xe của khu căn hộ cao cấp. Hôm nay, Rhum chọn một chiếc váy màu đen quyến rũ làm nổi bật mái tóc bạch kim vốn đã rất đặc biệt của cô!

- tốt- Gin gật đầu- cô nên mặc đồ đen

- Anh an tâm đi, đây là bộ váy đen duy nhất trong tủ quần áo của tôi!

Gin trợn mắt nhìn Rhum trong khi cô nàng nhún vai đẩy hắn ra và tự tin tiến về phía trước.


Trong khu gara.
Chiếc Porsche 356A hiên ngang kiêu hãnh và có phần cổ kính khiến người khác phải ngước nhìn. Thường thường, nó sẽ nằm cô độc trong gara nhưng hôm nay, bên cạnh nó là chiếc mui trần vàng rực. Vodka tròn mắt

- động cơ V12, dung tích 6,3 lít, 730 mã lực! Ferrari F12 Berlinetta Spyder!- Rhum cười tự hào, liếc sang Gin- Đó là lí do tôi mặc bộ váy này!

Nói rồi, Rhum leo lên xe, thích thú nhìn bảng điều khiển! Thật tuyệt! Chiếc xe này được làm riêng cho cô! Nó thậm chí còn chưa ra mắt! Tự hào thật! Rhum vẫy tay chào Gin và Vodka, phóng vụt đi trong nụ cười lanh lảnh.

Gin thấy bực mình kinh khủng. Nếu có thể , hắn muốn giết một ai đó! Nhưng hắn không thể! Gặp cô ta trong 2 ngày, hắn đã đối mặt vs bao nhiêu là sự thay đổi đến điên rồ! Hắn không muốn thay đổi, ghét sự thay đổi.



Haibara xuống nhà! Đầu cô vẫn hơi đau:

- Anh làm gì đây?- Ai nhìn chằm chằm và anh chàng đeo kính mặc tạp dề

- Em dậy rồi ak?- Subaru quay lại nhìn cô

- Tôi đang hỏi anh đấy!

- Anh làm đồ ăn cho em nè! Ngồi đi!- Subaru kéo Ai ngồi xuống

Ai ngẩng lên nhìn anh vs cái nhìn lạnh lùng nhưng xen chút gì đó lạ lẫm. Có lẽ cô chưa thực sự quen vs sự chăm sóc ngọt ngào từ anh. Subaru nhìn Ai trìu mến rồi đặt một tô cháo lớn trước mặt cô:

- Nhìn tôi giống heo lắm hả?- Ai nhìn tô cháo hỏi

- Cậu ăn hết cả tô cháo đó cũng không thành heo được đâu!- Conan từ đâu xuất hiện cao giọng- Cậu suốt ngày ốm, sao hôm qua lại ra ngoài, báo hại tớ đợi cậu dài cả cổ

- Em ăn chứ?- Subaru quay sang Conan-em đến may ăn cùng cô bé này không anh sợ cô bé sẽ không ăn mất

- anh về đi được rồi đây!- Ai cau mặt

Đúng là Ai thấy hơi khó chịu vì sự quan tâm hơi quá của Subaru. Nhưng trong trái tim nhỏ bé của cô có 1 luồng gió ấm áp vừa thổi qua. Cô muốn cảm ơn anh nhưng lý trí đã ngăn cô lại. Subaru dường như hiểu được cô mỉm cười hiền lành đáp:

- Vậy anh về nhé! 2 đứa ăn đi


- nè, anh Subaru đối vs cậu tốt vậy, cậu cũng nên......

- Cứ lo chuyện của cậu vs bà chằn của cậu đi!

- Sao tự nhiên lại.....

Conan chưa kịp nói xong thì Ai đã đứng dậy đi xuông phòng thí nghiệm. Conan nhìn vào tô cháo. Đã hết sạch. Vậy còn tỏ ra không thích. Conan mỉm cười tinh nghịch

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 8:

- BOSS- Rhum mỉm cười bước vào- Ngài khỏe chứ?


- Ngồi đi, Rhum- BOSS ngồi im, xoay lưng lại phía Rhum


- Gin thế nào? Anh ta làm tốt nhiệm vụ của mình chứ?


- Ý ngài là anh ta quản lí tôi tốt hay bảo vệ tôi tốt? Ngài sợ tôi sẽ phản bội tổ chức?

BOSS im lặng như để thử thách tính kiên nhẫn của thành viên mới. Rhum hiểu,cô kiên nhẫn chờ đợi và thay vị ngồi nói chuyện vs BOSS cô bắt đầu quan sát căn phong của ông trùm khét tiếng này. Những bức họa nổi tiếng có mặt ở đây khiến cô thấy nghi ngờ về cái thứ gọi là bản gốc ở các viện bảo tàng trên thế giới. Một người say mê nghệ thuật thực sự hay kẻ dùng nghệ thuật để che dâu đi bản chất độc ác bên trong.


- Cô hãy thực hiên nhiệm vụ của mình đi! Gin sẽ bảo vệ cô! Hãy ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta!


- Tôi không thích! Tôi sẽ làm tất cả những gì mà tôi muốn! BOSS, ngài yên tâm đi! Tôi ko cần ai bảo vệ hết!


- Được, nếu cô đã muốn vậy, tôi ko ép! Nhưng nếu cô phản bội tổ chức, cô sẽ không toàn mạng đâu!


Rhum mỉm cười, đứng dậy, nghêu ngao ca bài ca quen thuộc



“ If I die young

Bury me in satin
Lay me down, on a bed of rose
Sink me in the river, at dawn
Send me away with the words of a love song
…………………………………………�� �

Lái chiếc Ferrari F12 Berlinetta Spyder băng băng trên con đường cao tốc! Thật tuyệt! Cảm giác như đi trên mây vậy ! Đúng là đáng đồng tiền bát gạo! Rhum mỉm cười nghĩ! Cô vốn như vậy! Buồn ư? Từ này không có trogn từ điển của cô! Ngay cả khi rất nhiều người thân yêu ra đi, cô vẫn thể vẫn nở nụ cười để vượt qua tất cả! Vào tổ chức, cô vẫn không đánh mất nó. Với co, tổ chức, FBI, CIA, Interpool,…. Tất cả đều như nhau cả thôi!



“ Lord make me a rainbown, I’ll shine down my mother

She’ll know I’m safe with you when she stands under my color”
Rhum ngước nhìn lên bầu trời đen xám xịt của Tokyo. Đang là mùa đông mà, sẽ chẳng có cầu vồng nào đâu! Nhưng chỉ cần trong trái tim mình có cầu vồng là được! Rhum mỉm cười!


12h


Gin khá thoải mái khi trở về nhà hôm nay. Hắn đã thoát khỏi Rhum. BOSS đã gọi hắn đến và cho phép hắn không phải chăm sóc cho Rhum nữa! Nhưng cô gái này quan trọng với tổ chức nên để cô ấy ở nhà hắn vẫn là an toàn nhất! Hơn nữa, phi vụ làm ăn hôm nay của hắn trót lọt! Ly Whisky trong tay hắn đã cạn



Haibara đã khỏi ốm! Thật tuyệt khi được trở lại trường. Ít nhất đến trường không phải đối mặt sự quan tâm của Subaru! Hơn nữa, hôm nay cô có hẹn vs cô gái tóc bạch kim Sakura.


Haibara đi bộ đến bờ sông. Cô gái tóc bạch kim vs cây đàn quen thuộc đang ngồi đó, nhìn ra dòng sông, khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười!


- Em đến rồi ak?


- Vâng!


- Ngồi xuống đây đi! – Sakura khẽ kéo tay Haibara- Em đúng là cô bé biết giữ lời hứa!


- Chị đến lâu chưa ạ?


- Cũng khá lâu rồi! Nơi này thực sự rất tuyệt, Ai nhỉ? Cho phép chị gọi em là Ai nhé?


Haibara khẽ gật đầu. Sakura đem đến cho cô cảm giác về sự an toàn tuyệt đối. Sakura giống như một tấm gương mà khi cô soi mình vào đó, cô thấy mình, nguyên vẹn và trong sáng. Cảm giác được nói chuyện vs Sakura thật nhẹ nhõm:


- Chị bao nhiêu tuổi vậy? Sakura nee-chan


- 23!


- Vậy là chị hơn tuổi em rồi!


- Cái này là dĩ nhiên!


Sakura mỉm cười! “Chị ấy không biết rằng mình đã 18 tuổi" - Ai nghĩ


7h tối!

Haibara vẫn chưa về! Subaru lo lắng đến đứng ngồi không yên! Anh đi khắp nơi, gọi điện cho tất cả bạn bè của Ai để tìm cô bé ấy! Không biết cô bé biến đi đâu mất! Hay bọn chúng đã………….? Subaru không dám tưởng tượng nữa! Anh thấy tim mình đập thình thịch!



Haibara lững thững đi về. Giọng nói nhẹ nhàng của Sakura vẫn vang lên trong đầu cô:


- Ai à, món quà tuyệt vời nhất mà Chúa ban tặng cho mỗi người là gì không? Là nụ cười đấy! Nụ cười sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi nỗi đau! Vực chúng ta đứng dậy! vì thế, em đừng tiết kiệm nhưng nụ cười của mình! – Sakura mỉm cười tiếp tục- Đặc biệt, cười cũng là một cách giảm béo hữu hiệu đấy! – Sakura vuốt nhẹ mái tóc nâu đỏ- Em cười rất đẹp, Ai à!


Ai mỉm cười nhìn lên bẩu trời. Những bông tuyết đậu nhẹ trên vai cô.


- Bé Ai!

Subaru mừng rỡ khi nhìn thấy dáng hình nhỏ bé và đơn độc lững thững bước đi trong tuyết giá lạnh.


Ai quay lại nhìn Subaru.Mái toc nâu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng và đôi môi cô bé vẫn còn vương lại một nụ cười nhẹ nhõm và trong sáng. Nụ cười đẹp đến mức trái tim Subaru lỡ một nhịp!


- Nào, cô bé, sao bây giờ em mới về, em có biết mọi người lo lắng cho em lắm không?- Subaru lo lắng tiến đến chỗ Haibara


- Tôi đâu phải là trẻ con! – Hai nhăn mặt!


- Trẻ con thì vẫn là trẻ con thôi!


Nói rồi, Subaru bế Haibara lên, mỉm cười nói:


- Em không mau xuất hiện,chắc anh sẽ lật tung cả Tokyo lên mất!



- Ai, cậu đã ở đâu vậy?- Conan đồng thanh hỏi


- Không phải về rồi sao?- Haibara lạnh lùng đáp


- Em đã đi đâu vậy?- Subaru nhẹ nhàng


- Đi chết! – Hai đáp lạnh lung len tầng



- Ai nè, cậu đã đi đâu vậy?- Conan rụt rè bước vào phòng Haibara


Haibara sắp xếp đống tài liệu, có vẻ như cô đang sắp chuẩn bị xuống phòng thí nghiệm.


- Tớ cứ tưởng cậu bị tổ chức phát hiện


- Nếu tôi bị phát hiện thì đứng trước cậu là ma à? Giờ cậu về vs bà chằn của cậu đi, tôi phải làm việc


Nói rồi, Ai đẩy Conan ra, tiến về phía trước

Subaru lặng nhìn về căn phòng tầng 2. Anh đang băn khoăn không biết bé Ai của anh đang làm gì? Hôm nay anh đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc: lo lắng, hạnh phúc, vui sướng, hồi hộp,.... Anh biết mình không được phép có tình cảm vs Ai nhưng trái tim anh cứ rung lên mỗi khi gặp cô, thực sự cô đã trở thành 1 phần rất rất quan trọng trong anh. Có lẽ anh đã yêu cô. Nhưng nếu cô biết được thân phận thực sự của anh, cô sẽ hận anh lắm, anh sợ cô sẽ xa lánh anh, anh sợ cô sẽ .... Được nhìn Ai từ khoảng cách xa thôi cũng đã là 1 niềm hạnh phúc trong anh. Vs anh, Ai giống như một thiên thần bé nhỏ nhưng anh càng muốn nắm lấy thì lý trí của anh lại càng lên tiếng phản đối gay gắt. Hôm nay, lần đầu tiên Ai đã dành cho anh 1 nụ cười. Tuy chỉ là tình cờ nhưng anh sẽ nhớ ngày hôm nay, mãi nhớ ngày hôm nay.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 9:

Rhum khệ nệ mang các thứ vào trong nhà! Sáng nay, khi cùng Gin và Vodka ra khỏi nhà, Rhum tình cờ biết hnay là một ngày rất đặc biệt. Cô đã mua rất nhiều thứ cho ngày đặc biệt này:


- Gin, bao giờ 2 người về?

-Không biết


Giọng nói vang lên như tiếng vọng của địa ngục kèm theo la cái tút dài! Rhum nhìn vào chiếc điện thoại lè lưỡi:


- Đồ đáng ghét!


Rhum mỉm cười xem lại những thứ mình đã mua và nhanh nhẹn vào bếp:


9h. Rhum nhìn lên chiếc đông hồ, đứng dậy hâm lại thức ăn! Công việc quá tải đây!


10h. Rhum lấy máy gọi liên tục cho Gin và Vodka. Không ai bắt máy! 2 tên này, đúng là khiến người khác bực mình mà!


11h. Rhum buồn ngủ díu cả 2 mắt! Cô vẫn cố thức! hnay là ngày đặc biệt ! Cô phải thức cho đến cùng


12h. Gin và Vodka đã về sau khi hoàn thành vụ chuyển 1 tỉ yên cho BOSS. Điện sáng trưng. Gin ghét ánh sáng! Hắn lầm bầm đi! Rhum đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, trên bàn là chiếc bánh gato vs dòng chữ “Happy birthday! Gin!” kèm theo hình mặt cười rất đáng yêu


- Hnay là sinh nhật đại ca?- Vodka ngạc nhiên.


- Uk- hắn đáp cũng ngạc nhiên không kém- Cất các thứ vào tủ đi Vodka


- Vâng

Vodka lăng xăng cất đống đồ ăn mà Rhum đã làm! Làm sao cô ta biết sinh nhật của đại ca khi mà ngay cả mình cũng không biết! Trong lý lich cũng chẳng có ngày sinh nốt! Đại ca cũng chưa từng nói vs ai?


Gin đến bên Rhum, cúi xuống, bế cô gái lên. Đầu cô khẽ tựa vào ngực hắn. Hắn giật mình, trái tim khẽ rung lên. Cảm giác rất giống lần đầu tiên nắm tay Sherry.


Nhẹ nhàng đặt Rhum lên chiếc giường của hắn. Hắn nhìn ra ngoài trời, tuyết đang rơi! Hắn sinh ra trong sự lạnh giá, tồn tại trong sự lạnh giá và có lẽ khi hắn chết, sự lạnh giá vẫn bao quanh hắn. Không ai biết hắn sinh ra vào ngày nào! Với hắn, sinh nhật là từ ngữ lạ lẫm và xa vời! Ngày hắn sinh ra, chỉ có hắn biết, ngay cả Sherry cũng không hay bởi hắn chưa bao giờ nói vs cô dù cô đã hỏi rất nhiều lần


Gin quay lại nhìn căn phòng đã từng là của hắn. Không thay đổi lắm! hắn hài lòng. Hắn đi lại gần chiếc giường. Rhum ngủ khá say! Mái tóc bạch kim và nước da trắng hồng của cô nổi bật trên chiếc giường màu đen! Cô gái này, ngay cả khi ngủ khóe miệng vẫn mỉm cười. Hắn khẽ hất nhưng sợi tóc bach kim mỏng manh trên gương mặt Rhum. Quả thật, cô gái này rất xinh đẹp! VÀ hắn bỗng nhớ đến những lời của Vermouth : “ cô gái này, rất đặc biệt”



- Đại ca, hình như là quà của đại ca!- Vodka rụt rè đưa cho Gin một hộp quà nhỏ


Hắn giật lấy hộp quà rồi đi vào phòng. Hắn chăm chú nhìn hộp quà! Lần đầu tiên trogn đời, hắn nhận được một món quà! Hắn hợi hộp mở ra! Là 1 chiếc khăn màu xanh. Cô ta đang cố tình trêu tức hắn sao? Cô ta thừa biết hắn ghét màu xanh mà! Hắn lôi chiếc khăn ra, trong hộp rơi ra một tấm thiếp! lại hình mặt cười


“ Happy birthday, Gin
Hi vọng anh sẽ thích món quà của tôi! Dù đến ở cùng vs anh và Vodka mới 2 ngày có lẻ nhưng tôi đã rất vui và hạnh phúc! Tôi biết anh không ưa tôi!! Nhưng không sao, tôi tin rằng rồi đến một ngày nào đó,anh sẽ biết tôi quan trọng vs anh thế nào! Đừng giận vì những lời nói ngông cuống này nhé! Vì anh không giận đã đáng sợ lắm rồi!Cười thật nhiều nhé Gin , anh cười sẽ rất đẹp trai đây!

Kí tên
Ly rượu ngọt ngào: Rhum (*)

P.S: màu xanh rất hợp vs màu tóc của anh đấy! tin tôi đi! Tôi là nhà thiết kế thời trang mà!”



Haibara tiếp tục gõ gõ trên bàn phím! Lần này, thuốc giải của ATPX đã có cogn hiệu trong vòng 2 ngày. Tuy còn khiêm tốn nhưng kết quả này cũng là1 bước tiến khá lớn rồi! Ai bắt đầu thấy đói và mệt! Hôm qua cô chưa ăn gì! Hôm nay là thứ bảy, hi vọng bọn trẻ không đến làm phiền cô làm việc. Nhưng bây giờ, cô cần ăn gì đó để trở lại nghiên cứu!


Vừa bước ra khỏi tầng hầm, cô đã chạm trắn ngay vs Subaru. Anh đứng khoanh tay, nhìn cô nghiêm khắc:


- Bây giờ mới chịu ra hả? Em đã bỏ bữa tối


- Anh làm j trong nhà tôi?- Ai hỏi lại


- Mang đồ ăn cho người ốm


- Tôi khỏi rồi!


- Người hay ôm! Vậy được chưa?


Subaru mỉm cười, đặt khay đồ ăn thơm lừng vào tay Ai rồi vẫy tay đi về!


Ai nhìn theo Subaru, không hiểu sao cô thấy trong lòng mình ấm áp, ít ra vẫn có 1 người quan tâm đến cô rất nhiều? Hay sự ấm áp của ly sữa và ổ bánh mì này đag xâm chiếm tâm hồn cô?



Rhum bật dậy, cô ngạc nhiên khi thấy mình ở trong phòng. Cô nhớ lại tối qua. Hình như chờ họ lâu quá, cô đã ngủ quên! Hình như có ai đó đã bế cô vào giường! Hình như…….. Rột………Rột………..! Rhum định nghĩ thêm vài cái hình như nữa nhưng cái bụng cô đã biểu tình dữ dội! Tối qua cô chưa ăn gì!


Bước vào phòng bếp, theo thói quen, cô mở tất cả các cửa sổ! Hôm nay là thứ 7, được nghỉ! Thoải mái thật! Cô nhìn xuống phía dưới, tuyết phủ trắng đường. Chắc đêm qua tuyết đã rơi cả đêm. Rhum hít thật sâu để hơi lạnh lan tỏa trong lồng ngực. Cảm giác thật tuyệt! Cô bỗng muốn đi nghịch tuyết. Quên cả đói, khoác chiếc áo ngoài ấm áp, Rhum nhanh chân chạy xuống công viên trước khu trung cư, nơi mà luc trẻ đang hào hứng nặn những người tuyết khổng lồ! Cô nhanh chóng xà vào đám tre. Và cũng chẳng khác gì đám tre, cô cười nói và trêu đùa! Nụ cười làm ấm cả không gian
Gin khẽ hất rèm cửa nhìn xuống công viên. Rhum đang chơi đùa vui ve vs đám trẻ. Tiếng cười của cô gái tóc bạch kim hòa lẫn cùng tiếng cười của đám trẻ ngây thơ khiến hắn nhớ đến Sherry! Sherry thích chơi cùng lũ trẻ nhưng lại khó hòa đồng vs chúng. Những ngay như thế này, cô thích ngồi trong nhà, uống 1 ly sữa nóng hoặc lao vào nghiên cứu vs những lọ thủy tinh, những chất hóa học đủ loại. Không hiểu sao từ khi quen biết Rhum, Gin hay so sánh cô gái này vs Sherry. Quả thật, họ giống như 2 bức tranh đối lập. Sherry là bức tranh vs gam màu buồn bã, trầm mặc và có phần u tối. Còn Rhum lại là bức tranh muôn màu vs những màu sắc sặc sỡ, tươi tắn.


Rhum đột ngột nhìn lên, bắt gặp ánh mắt hắn , cô mỉm cười vẫy tay lia lịa. Hắn lạnh lùng thả tấm rèm xuống đi vào phòng. Hắn có cảm giác hình như Rhum là cô gái không biết buồn, và nụ cười hiện trên môi cô như thể một định lý! Thật kì lạ! Hắn nhếch mép!


Rhum bước vào nhà. Dù mệt, đói và lạnh nhưng cô cũng rất vui vì bọn trẻ thật đáng yêu hết sức! Đã gần 10h sáng rồi ư? Cô mở tủ lạnh và không ngoài dự đoán của cô, tất cả những thứ cô nấu hôm qua đều ở trong này! Cô mang các thứ ra hâm lại!


Bữa trưa được dọn lên, bữa ăn vui vẻ diễn ra. Gin vẫn vậy, giữ bộ mặt lạnh băng thường ngày. Đúng là khiến người khác khó chịu mà! Nhưng vs Rhum, cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn và trò chuyện cho dù đáp lại cô chỉ là sự lạnh giá.


Ăn xong, Rhum bước vào phòng tắm, nước nóng khiến cô thấy thoải mái! Nhắm mắt và tận hưởng những giây phút tĩnh lặng trong cuộc sống. Bài hát tươi vui “You belong with me” đang vang lên! Cô mỉm cười!


- Sao cô biết hôm qua là sinh nhật tôi!


Rhum giật mình quay lại. Hắn làm gì trong phòng cô vậy? Cô cảm thấy không thoải mái lắm vs bộ dạng hơi bị thiếu vải của mình lúc này!Cô bây giờ chỉ khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình.


- Sao cô lại biết sinh nhật tôi!- Giọng hắn lạnh lẽo vang lên!


- Có lẽ tôi nên khóa cửa phòng! Anh có biết vào phòng phụ nữ mà không gõ cửa là bất lịch sự lắm không?


Rhum cau mày quay lại Gin. Nhưng ngay lập tức, co mỉm cười :


- biết những việc người khác không biết! Đó là điều khiến tôi trở nên quan trọng!


Gin nhìn Rhum vs cái nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô! Hắn đag chờ đợi cô quay đi bối rối như tất cả nhưng kẻ yết kiến cái nhìn của hắn! Thế nhưng nụ cười vẫn trên môi cô, tươi tắn và ấm áp! Cô gái đẩy hắn ra ngoài:


- Ra cho tôi thay đồ chứ, anh duyên vừa thôi!



(*):

Tondena Rhum Gold là loại rượu rum với hương vị thơm ngon, ngọt ngào đặc trưng. Rượu có thể coi là một điển hình cho hương vị ngọt dịu đặc trưng của rượu rum Pháp và là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo qua thời gian. Tondena Rhum Gold được pha trộn từ những loại rum lâu năm khác được tuyển chọn để tạo nên một hương vị mạnh mẽ kết hợp với hương hoa nhẹ nhàng, tươi mát.

Đặc điểm
Màu: vàng hổ phách rực rỡ và ấm áp.
Mùi: hương thơm kết hợp của lê và thuốc lá, mang đến hương vị thơm ngon thoảng hương gỗ.
Vị: hương vị rượu rum mạnh mẽ và ngọt ngào, mở đầu cho một dư vị phức cảm kéo dài với hương cacao, café, hương thuốc lá và gia vị

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 10:

Chuông điện thoại của Haibara vang lên giục giã. Là Ayumi.


- Ayumi?


- Ai- chan, cậu dag làm j vậy? tụi mình đang ở trước cổng nha tiến sĩ! Ai- chan nhanh ra đi, tụi mình đi nặn người tuyết!


- Uhm


- Nhanh lên nhé!


Haibara bước ra khỏi nhà, khẽ rùng mình khi cơn gió tạt mạnh.


- Bé Ai- giọng nói ấm áp vang lên- Em vừa mới khỏi ôm thôi đấy!


Subaru cau có nhìn cô bé của anh! Cô bé này sao không biết giữ gìn sực khỏe một chút, cứ luôn khiến anh phải lo lắng cho cô? Thật bực mình vs cô!


Subaru cầm chiếc khăn trắng và dày dến bên Ai. Nhẹ nhàng quàng cho cô bé, vén mía tóc nâu đó, vuốt nhẹ 2 gò má tái đi vì lạnh của Ai, anh mỉm cười và nói khẽ:


- chơi vui vẻ nhé! Bé Ai của anh!


Rồi anh đứng dậy, đấy Ai về phía các bạn.


Ai thấy như có ai đang quạt lửa dưới da mình. Khuân mặt cô đỏ ửng vì những cử chỉ quá dỗi dịu dàng của Subaru


- Anh Subaru quan tâm đến cậu ghê!- Ayumi tấm tắc


Ai im lặng. Sự quan tâm này khiến cô thực sự cảm thấy ấm áp. Nhưng 1 chàng trai 24 tuổi, quan tâm đến 1 bé gái 8 tuổi hoàn toàn khác vs việc chàng trai 24 tuổi quan tâm đến 1 cô gái 18 tuổi!




Rhum tỉnh dậy sau giấc ngủ dài! Cô thấy thoải mái hơn nhiều! Cô đã dự định những việc sẽ làm hnay. Trước hết, cô phải đi đến trụ sở của Tổ chức, sau đó đi mua sắm và trở về nấu bữa tối tuyệt vời!


Gin và Vodka cũng chuẩn bị đi! Rhum mỉm cười nhìn họ thông báo:


- Hôm nay tôi đi cùng mọi người nhé!


- cô cũng biết cô là người của tổ chức cơ đây!- Gin nhếch mép mỉa mai


- Tôi ít làm những làm thì đảm bảo về chất lượng- cô liếc sang Gin- Không như ai, ra điều chăm chỉ, nhưng tìm một kẻ đào tẩu của tổ chức mà đến gần 1 năm chưa xong.


Tiếng lách cách trong túi áo Gin. Đôi mắt hắn nhìn cô gái chẳng khác gì đang muốn ăn tươi nuốt sống cô! Thật đáng sợ! Nhưng Rhum không nao núng tiếp tục cười nói:


- Đùa chút thôi! Ai chả biết Gin không muoonsra tay chứ đã ra tay là ok hết! Nhỉ?


Vodka cảm thấy đứng tim trước mấy trò đùa của Rhum. Quả thật cô gái này đúng là không biết sợ là gì!


Gin chăm chú quan sát cô gái tóc bạch kim xinh đẹp “làm việc” trong tổ chức. Công việc của cô ta có lẽ là giao lưu, trò chuyện vs mọi người chăng? Hắn thấy cô ta chỉ đi loanh quanh, trò chuyện vs mọi người vui vẻ và hòa đồng! Sau đó, cô vào phòng BOSS


Cô ta đến “làm việc” được khoảng 1h, hắn thấy Rhum leo lên chiếc Ferrari F12 Berlinetta Spyder phóng vút đi!


- Cô bé ấy! – Vermouth từ đâu xuất hiện- Thật kì lạ!


Gin quay lại nhìn Vermouth chờ đợi bà ta nói tiếp:


- Tôi thích co bé ấy rồi đấy!


- Cô sẽ nghĩ khác, nếu cô ở cùng nó!- Gin gằn giọng


- BOSS gọi anh đấy!


Nhìn dáng người cao to vạm vỡ và mái tóc bạch kim dài sượt của Gin đugn đưa theo tưng bước đi, Vermouth mỉm cười. Cô gái này đúng là Angel, một Angel tinh nghịch và đáng yêu! Cô ta thực sự khiến Vermouth cảm thấy thú vị!


- Khử Kir


- Vâng


Cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa BOSS và Gin đã quyết định xong số phận của 1 con người. Cô ta sẽ phải chết! Phản bội tổ chức là việc không thể tha thứ!


Nhưng con chuột đã trốn thoát. Cô ta đã trốn thoát. Gin nghiến răng. Chai Whisky đã tan tành dưới sàn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 11:

2 ngày trước Giáng sinh


Tokyo hoa lệ được trang trí đấy màu sắc bắt mắt và sặc sỡ. Haibara thả bộ trên con đường cùng vs những người bạn nhỏ của mình. Cô cảm nhận được niềm vui trẻ con đáng yêu của chúng trong những câu chuyện ngây thơ về ông già Noel, về bit tất, về những món quà,…. Cô chưa bao giờ nhận được quà ngày lễ giáng sinh. Mọi món quà mà chị Akemi gửi đều bị người đó đốt vs lí do, người trong tổ chức không cần quà! Cô cũng đã từng ao ước người đó sẽ tặng mình một món quà, dù nhỏ thôi nhưng người đó chưa 1 lần chúc mừng cô nhân bất cứ ngày gì! Cô thây thật kì lạ! tại sao người đó chưa từng tặng quà cho cô, chưa từng chăm sóc cô nhưng cô vẫn đã từng yêu người đó. Co biết, bây giờ trong lòng cô chỉ có hận thù nhưng cô luôn tự hỏi, nếu cô đối diện vs người đó, liệu cô có dám nổ súng? Hôm nay, Haibara có cuộc hẹn vs Sakura. Co thực sự mong gặp được cô gái này


Sakura lặng ngắm thành phố, Cô mỉm cười trước vẻ đẹp quến rũ của nó.Hôm nay cô chọn cho mình 1 chiếc mũ len màu xanh saphire, chiếc khăn len màu đỏ va chiếc áo lên cổ cao màu trắng. Chiếc quần jeans rách cùng vs đôi giày basket khiến Sakura trông khá bụi và ngịch ngợm. Sakura ngồi lẩm nhẩm theo bài hát vang lên trogn chiếc Ipod. Đã từ lâu, co không dạy Haibara đàn nữa. Với sự thông minh của Ai, học đánh ghita chỉ cần 2 buổi là xong. Bây giờ, 2 chị em gặp nhau cốt là để trò chuyện, tâm sự.


- Ai, em đến rồi hả?- Sakura vẫy tay gọi


Nhìn cái dáng lũn cũn chạy lại của Ai, Sakura mỉm cười


Ai rất thích nhìn Sakura cười bởi chị ấy khi cười thực sự rất đẹp và cô luôn thỏa mái khi nói chuyện vs Sakura. Sakura rất tinh tế. Ngay cả trong cách nói chuyện, cô không bao giờ gọi Haibara la bé Ai hay cô bé, luôn là em. Điều này khiến Ai cảm thấy mình được tôn trọng


- Quà cho em nè, Ai- Sakura chìa hộp quà lớn ra


Ai nhìn hộp quà. Cô thực sự rất cảm động. Món quà đầu tiên trong cuộc đời.


- Cảm ơn chị, Sakura nee- chan


- Mở đi! – Sakura giục


Ai im lặng. Cô ngắm nhìn chiếc hộp lớn. Nhẹ nhàng xoa nó để chắc rằng đây không phải 1 giấc mơ! Mở nắp hộp, cô ngạc nhiên vì bộ váy đẹp đến mê hồn. Bộ váy màu trắng . Ngực thêu hoa nổi đồng màu rât tinh tế. Chân váy đính kim sa một cách tỉ mị. Một bộ váy đẹp đến hoàn mĩ. Đơn giản nhưng rất hợp vs sở thích của Ai.


- Đẹp quá- Ai thốt lên


- Tay nghề của chị cũng khá đấy chứ?


- Chị tự làm ạ?


- Uk, chị là nhà thiết kế mà! Chị nghĩ nó sẽ rất hợp cho buổi tiệc tối ngày kia đấy!


- Sao chị biết?


- Chị đoán thôi! Giáng sinh mà!


- Uhm, nhưng- Ai bối rối- Em chẳng có quà gì tặng chị cả!


- Uhm, vậy thì nói cho chị biết tâm sự của em đi! – Sakura mỉm cười nhìn Ai- khi nãy ,em có chuyện muốn nói vs chị đúng không?


- Chị có dám chĩa súng vào người đã từng rất quan trọng vs mình không?


- Có lẽ là có. – Sakura trả lời ngay- cũng có lẽ không! Ai, em nên hiểu, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, nếu em cứ cô gắng gượng ép bản thân mình, sẽ có chẳng có gì tốt đẹp đâu? Em có muốn bắn không? Người đã từng quan trọng bây giờ trong trái tim em có còn quan trọng nữa hay không? Bắn người đó rồi, liệu em có được hạnh phúc và thanh thản không? Em hãy nghe trai tim mình mách bảo! Lý trí cũng cần thiết lắm, nhưng em không thể sống mà không có trái tim,em hiểu ý chị chứ!


Ai lặng lẽ nuốt từng lời của Sakura, không hiểu sao, co thấy nhẹ nhõm. Nếu gặp lại người đó, cô sẽ nghe trai tim mình mách bảo nên làm gì.


- Thôi, muộn rồi, em về đây!- Ai đột ngột đứng dậy!


- Uk, chị cũng phải về rồi!- Tạm biệt Ai


Nói rồi, Sakura quay lưng đi!


- Ai, sao em lại ở đây!- Subaru đag đi dạo ở bờ sông nhìn thấy Ai, vội chạy đến!


- Sao tôi lại khong được ở đây!- Ai cáu kỉnh


Subaru nhìn cô gái vừa nói chuyện cùng. Cô gái có mái tóc bạc kim ấy khiến anh cảm thấy có gì đó quen thuộc và ……..


- anh không về hả?- Ai hỏi


- À, uk ,đii thôi! – Subaru mỉm cười quay về phía Ai


Subaru cùng Ai bước đi trên con đường lạnh lẽo được trang hoàng lộng lấy. Subaru khẽ nhìn sang Ai mỉm cười. Cô bé thật xinh đẹp và đáng yêu dù co bé cố tỏ ra nghiêm nghị. Anh ước gì mình mãi là Subaru để có thể chăm sóc vào bảo vệ cô bé.


Ai cầm hộp quà to lững thững bước đi cạnh Subaru. Thực sự Subaru là 1 chàng trai tuyệt vời. Anh luôn quan tâm chăm sóc cô nhiều khi quá cẩn thận khiến cô thấy khó chịu. Nhưng khi anh có việc bận, không thể chăm sóc cô cô lại cảm thấy như thể mình bị bỏ rơi! Cô biết mình đang rơi vào mâu thuẫn nhưng cô thực sự không muốn thoát ra.



Gin bước vào cửa hàng thời trang của nhãn hiệu nổi tiếng: “Venus”. Hắn nhìn ngắm những bộ trang phục bắt mắt. “Chúng đều không hợp vs em, Sherry à!” Trong nhiều năm, hắn vẫn giữ thói quen mua quà cho Sherry vào những ngày lễ lớn. Nhưng hắn không bao giờ tặng cho cô, chính xác hơn là hắn sợ. Hắn sợ thứ tình cảm hắn mang sẽ đẩy hắn xa cô hơn. Hắn muốn hắn không có tình cảm nhưng hắn vẫn là con người. Năm nào cũng vậy, giáng sinh hay sinh nhật Sherry, Akemi gửi quà, hắn luôn mag nó đốt nhưng thực chất món quà thực sự mà Akemi tặng Sherry hắn vẫn luôn giữ nó , trong một ngăn tủ bí mật mà chỉ hắn biết! Hôm nay cũng vậy, hắn mua quà tặng Sherry dù biết chắc rằng Sherry sẽ chẳng bao giờ nhận món quà này hay nhận được món quà này! Vì hắn và Sherry, giờ đứng trên 2 chiến tuyến!


- Anh mua hàng tặng bạn gái ạ?- Giọng nói của cô nhân viên cất lên lịch sự


Hắn quay lại ,ánh mắt sắc đến độ cô gái bất ngờ thối lui 1 bước và lung túng.


- Anh chọn được gì chưa?


Một giọng nói khác vang lên. Hắn quay lại. Khuân mặt lém lỉnh vs mái tóc bạch kim đặc trưng. Cô gái mỉm cười:


- Mikoto , đây là bạn tôi! – Co gái cười


Cô nhân viên có vẻ biết ý nên lui ra. Còn lại Gin và Rhum, Rhum mỉm cười hỏi:
- Mau đồ tặng ai vậy?
- Tôi mua cho tôi!- Hắn tránh ánh mắt cảu Rhum đáp


- Anh la người Scotland, Anh mặc váy hả?- Rhum mỉa mai- Thôi, anh mua cho ai, tôi tư vấn giùm cho


Hắn tự rủa mình ngu ngốc, đang đứng giữa 1 đống váy áo sao lại lỡ lời như vậy? Hắn nhìn sang Rhum. Cô gái đag loay hoay chọn đồ! Tuy rằng không khó chịu vs cô gái này nhưng hắn phải công nhận gu thẩm mĩ của cô rất cá tính. Cô giống như con tắc kè hoa, mỗi ngày 1 phong cách: khi thì dịu dàng nữ tính, khi thì sang trọng, quý phái, khi thì tomboy mạnh mẽ còn hôm nay, cô chọn cho mình phong cách bụi và nghịch ngợm.


- Cô là khách quen ở đây?- Gin hỏi, một cách để đánh trống lảng


- Anh quên rồi sao, tôi là nhà thiết kế, tôi làm việc ở đây!- Rhum khoanh tay nheo mắt nhìn Gin- nào, bầy giờ, chàng trai trẻ, nói xem anh đến đây làm gì?


Gin đã quen vs cách nói chuyện bông đùa và có phần hơi xấc xược của Rhum. Cô gái này hình như không có điểm yếu, không có gót chân Achilles thì phải. Cô ấy là ai?


- Thôi, anh không muốn nói, tôi cũng không ép, anh có việc gì không, không thì lựa đồ cùng tôi!


Nói rồi, Rhum kéo Gin đi luôn. Hắn không ngờ cửa hàng này lại rộng đến thế. Càng vào sâu bên trong, càng lắm những bộ đồ lộng lấy nhưng không thể tìm được bộ đồ nào thực sự hợp vs Sherry. Rhum vừa đi vừa nói chuyện. Những câu chuyện của Rhum luôn thế, hài hước khiến hắn phải nhịn lắm mới không phì cười.


Rhum chọn đồ lia lịa. Đi mua đồ vs phụ nữ quả thật vất vả. Chọn xong chừng 10 bộ, Rhum mỉm cười quay lại Gin:


- Xong rồi, đợi tôi thử đồ nhé!


Gin ngồi ngoài nhíu mày nhìn đồng hồ. Vậy là hắn đã lang thang trong cửa hang này được gần 2h. Thế mà hắn cứ ngỡ hắn mới chỉ đi cùng cô gái trong 30 phút thôi! thật kì lạ. Khi ở bên Rhum, hắn hoàn toàn không có ý niệm về thời gian. Những câu chuyện của Rhum luôn cuốn hút hắn.


Rhum bước ra, chiêc váy màu xanh vs những họa tiết dễ thương và nữ tính. Những đường may ôm sát cơ thể gợi cảm đầy nữ tính. Thực sự trông Rhum quá quyến rũ! Hắn ngẩn người. Rhum quay lại phía hắn mỉm cười hài lòng.


Rhum lần lượt thử 10 bộ đồ, tất cả đều khiến hắn cảm thấy choáng vì độ đẹp của nó.


Bộ đồ thứ 10. Rhum bước ra. Bộ váy màu đỏ thực sự rất hợp vs cô. Nó gợi cảm và tôn lên mái tóc bạch kim cùng nước da trắng mịn màng của cô. Gin nhìn chằm chằm vào Rhum. Cô gái dường như đang hút lấy đôi mắt hắn. Nhưng hắn nhận ra, bộ váy này rất hợp vs Sherry!



- Tôi mua lại chiêc váy đỏ đấy!- Gin nói như ra lệnh


- Tôi thích chiếc váy đó nhất! không cho anh được!- Rhum đáp


- Tôi có thể mua nó ở đâu?


- Xin lỗi, nó là chiêc duy nhất! Hàng trong Venus luôn được sản xuất hoặc số lượng hạn chế, hoặc theo khách hàng đặt. Không có cái thứ 2 đâu!


- Cô ra giá đi, tôi sẽ mua lại

- Mạng sống của anh! – Rhum mỉm cười đáp!- Tôi muốn mạng sống của anh


Gin thấy trong mình dâng lên 1 nỗi bực dọc. Cô ta muốn mạng sống của hắn, Đúng là không biết lượng sực mình. Hắn rút súng, nụ cười nửa miệng quen thuộc!


- Cô có tin tôi sẽ bắn vỡ sọ cô không?


- Anh dám không- Rhum mỉm cười


- Cô nghĩ sao?


- Không dám! Vì anh là của BOSS! Anh sẽ không làm trái ý BOSS đâu!


Nói rồi, Rhum dửng dưng cầm túi đồ vào mở cửa phòng nhưng đột ngột cô quay lại:


- Đây là lần thứ 2 anh dí súng vào đầu tôi, Gin ạ! Hi vọng sẽ không có lần thứ 3.


Rầm, Rhum sập cửa.




1h đêm


Gin vẫn nghĩ về chiếc váy đỏ đó! Rhum rất thích chiếc váy đó và cô ấy mặc nó thực sự cũng rất đẹp! Nhưng nó hợp vs Sherry hơn. Hắn muốn tặng Sherry món quà ấy.


Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.


- tôi vào được ko Gin?


Im lặng.


Rhum mạnh dạn mở cửa bước vào, trong tay cô là chiếc túi lớn . Nhẹ nhàng đặt chiếc túi bên cạnh Gin đang trầm ngâm, Rhum mỉm cười nói:


- Anh đã muốn có bộ váy này như vậy thì tôi nhường lại cho anh! Đừng quên rằng nó là món quà anh rất muôn tặng cho 1 người và nó thực sự quan trọng vs anh! Anh đã muốn tặng người đó như vậy thì hãy cam đảm đến và tặng chứ! Sự trốn tránh dù nghĩa này hay nghĩa khác đều là biểu hiện của sự nhút nhát ma thôi!


Gin im lặng như nuốt từng lời của Rhum. Khong hiểu sao cô gái này lại hiểu hắn đến thế!


Rhum bước ra ngoài nhưng rồi cô ngoái đầu nhìn lại nói:


- Bật mí cho anh nhé! Tôi chính là tác giả của chiếc váy đó đây! Giá của nó là 10000$! Nhớ trả tiền cho tôi đấy!


Nói rồi, cô gái bước ra khỏi phòng. Gin nhìn theo cô. Cô gái này thật đặc biệt!




1 ngày trước giáng sinh.


Gin và Vodka đi săn. Kir, con mồi đáng để săn đấy chứ! Nhân viên CIA. Hắn đã nghi ngờ cô ta ngay từ đầu. Đáng lẽ phải xử cô ta ngay mới phải.


Vừa bước vào nhà, Gin đẫ choáng suýt tưởng mình vào lộn nhà! Căn nhà của hắn giờ bừa bộn đến mực không thể nhận ra nổi:


- Rhum- Hắn gào lên!


Tiếng hét của hắn lớn đến mức Rhum giật mình. Rhum lúc này tai đeo headphone đang trang trí cây thông Noel mà cô nàng mời mua về! Cây thông khá lớn đến mức cô phải trèo lên thang để trang trí nó. Rhum ngó ra mỉm cười nhìn 2 kẻ đang tròn mắt nhìn lên!


- 2 người về rồi hả? – Rhum mỉm cười chỉ vào tờ giấy màu xanh trên bàn – Vodka, đi mua hộ tôi mấy thứ! Gin giúp tôi trang trí mấy thứ này!


- Cô làm gì vậy?


- Anh đâu có mù mà hỏi câu đấy?- Rhum nhún vai- Tôi đang trang trí cây thông Noel mà! Mai là giáng sinh, anh không nhớ sao?


- Cô xuống và thu dọn đống đồ mà cô gây ra đi!


Nói rồi, hắn vào phòng đóng sầm cửa lại! Rhum nhìn Vodka mỉm cười:


- Kệ xác hắn, Vodka, anh đi mua giùm tôi nhé!


Vodka không biết làm sao đành cầm tờ giấy đi xuống.


20’ sau, tiếng nhạc ầm ĩ khiến Gin nhăn mặt đi ra ngoài, căn nhà thậm chí còn bừa bộn hơn!Rhum đang đứng trên thang nhún nhảy theo điệu nhạc thật quá sức tưởng tượng. Hắn chưa bao giờ nghĩ cái nhà của hắn 1 ngày nào đó sẽ bị đảo lộn đến mức này! Căn nhà mà hắn yêu quá giờ như vừa trải qua 1 vụ trộm vậy.


- Rhum tắt nhạc đi! – hắn gào lên để át tiếng nhạc


Rhum giật mình vs tiếng hét hơi bị chói tai của hắn giữ 1 bản nhạc vui nhộn của Jessie J. cô loạng choạng trên chiếc thang. Gin nhanh chân chạy đến đỡ rũ và cô gái ngã đè lên hắn. Và tệ hơn môi Rhum chạm vào môi hắn. Hắn cảm thấy người mình cứng đờ. Đôi môi mềm mại của Rhum giống như chất gây tê khiến hắn không thể cử động.


Rhum nhận ra sau mái tóc dài sượt của hắn, đôi mắt đang vô cùng ngạc nhiên. Cô khẽ mỉm cười.
Gin đã tỉnh, hắn đẩy mạnh Rhum ra chạy vội vào phòng,. Gin cảm nhận rất rõ đôi môi ấm áp của Rhum trên đôi môi lạnh ngắt mình. Cảm giác lúc đó! Tê dại! Đến bây giờ hắn mới cảm nhận được nhịp tim hắn đập mạnh đến mức nào! Cô ta đúng là nữ hoàng rắc rối!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 12:

Haibara vừa vào nhà lũ trẻ đã ùa ra:


- Ai- chan, mau vào trang trí cây thông Noel nhanh lên!- Ayumi kéo tay Ai

Đúng lúc đó, Subaru bước vào vs nồi cà ri nóng hổi! Genta lập tức nhảy lên vui mừng!


- Thôi, chúng ta trang trí cây thông Noel đi- Ayumi mỉm cười- anh Subaru tham gia cùng bọn em chứ, có chỗ cao quá, bọn em ko với tới!


- Dĩ nhiên rồi!- Subaru trả lời Ayumi nhưng mắt vẫn nhìn sang Ai


Ai nhúnvaai không đáp nhưng trong lòng cô đang vô cùng háo hức. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tham gia chuẩn bị cho Giáng sinh. Khi còn sống chung vs người đó, cô chưa bao giờ biết đến mùi vị của Giáng sinh.

Cây thông Noel tiến sĩ mua về đã trang trí được 1 nửa dưới. Phần trên khá cao khiến bọn trẻ không thể với tới. Chúng đagn định đi tìm thang thì Subaru đến, anh giúp chúng trang trí nốt cây thông.


- Để anh cõng em lên nhé


Subaru nhẹ nhàng bế Ai lên, đặt cô bé lên vai mình. Subaru đưa cho cô quả cậu nhỏ. Dù đã cố gắng nhưng Subaru vẫn bị bọn trẻ hành lên xuống:


- Sang trái 1 chút, anh Subaru- Auymi nói


- Sang phải chứ!- Genta tay cầm chiếc bánh mì nhồm nhoàm


- Ở đấy được rồi mà! – Mitsu cau có


2h sau, cây thông đã trang trí xong nhưng Subaru thì mệt muốn xỉu.


- Anh không sao chứ?- Ai lo lắng nhưng vẫn giữ khuân mặt lạnh lùng


- Em lo cho anh đấy ak?- Subaru mỉm cười


- Anh mơ ak!


Ai lạnh lùng đứng dậy về phòng. Lũ trẻ đã giải tán hết hẹn sáng mai sẽ lại đến để trang trí lại nhà cho giáo sư. Còn tối mai, trường Teitan sẽ tổ chức giáng sinh theo kiểu dạ tiệc khiến lũ tre vô cùng háo hức.


Subaru mở cửa phòng Ai. Cô bé đang say sưa vs quển sách thậm chí không thèm ngước lên nhìn anh dù chỉ là 1 cái. Anh mỉm cười ngồi xuống cạnh cô bé. Đối vs anh, những giây phút này là vô cùng đáng quý bởi anh biết khi cô bé biết được thân phận thực của anh, có lẽ cô bé sẽ xa lánh anh. Vả lại, Ai của anh trong lúc này nhìn thật hiền lành và đáng yêu biết bao. Anh ước giây phút này ngừng trôi:


- Mặt tôi dính lọ à?- Ai không ngẩng lên


- Ak, không?- Subaru bối rồi


- Vậy sao có người cười?


- Uhm, chắc tại người đó thấy em xinh quá mà!- Subaru mỉm cười


- Anh vào đây làm gì? – Ai ngáp dài- Tôi muốn ngủ bây giờ


- Vậy em ngủ ngon


Rồi Subaru nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên trán Ai, khẽ vuốt những sợi tóc nâu đỏ đặc trưng của cô bé.


- tôi không phải là trẻ con- Ai hất tay Subaru ra


Subaru mỉm cười đi ra! Anh không biết đằng sau mình có 1 cô gái mặt đang đỏ bừng!




- NÈ, anh không ra ăn cơm hả?- Rhum gõ cửa phòng


Im lặng


- Người tức giận nên là tôi mới đúng! – Rhum lẩm bấm- nè, ra ăn cơm nhanh lên


Im lặng


Rhum quay lại chỗ Vodka nói:


- chúng ta ăn thôi, mặc xác hắn ta


Vodka nín cười. Từ khi quen Rhum hắn đã chứng kiến đại ca mình nhiều khi phải tím mặt trước cô gái này. Dù muốn hay không hắn cũng khong thể phủ nhận được sự có mặt của cô đã khiến ngôi nhà lạnh lẽo của Gin thay dổi hẳn.


Rhum có thói quen nấu ăn từ khi còn rất nhỏ. Cô khá thích nấu nướng và nấu ăn cũng khá. Có người đã từng nói vs cô rằng: “Hạnh phúc nhỏ bé lắm, đôi khi chỉ là nấu 1 bữa ăn cho những người mình yêu thương”. Gin và Vodka có là những người cô yêu thương không? Cô luôn coi Vodka là 1 người anh đáng được tôn trọng dù trong tổ chức anh ta chỉ là 1 kẻ rất bình thường. Vodka có vẻ ngoài khá xấu xí và có phần hơi ngốc ngếch so vs những kẻ ranh ma trogn tổ chức. Nhưng nếu nhìn ở góc độ khác sẽ thấy Vodka rất đáng yêu. Sự ngốc nghếch của Vodka đôi khi khiến cô phì cười. Còn Gin, sát thủ máu lạnh của tổ chức nhưng anh ta có thực sự máu lạnh? Lần đầu tiên khi gặp anh ta, cô thấy anh ta độc ác. Lần thứ 2 khi gặp anh ta, cô thấy anh ta đáng yêu, lần thứ 3 khi găp anh ta, cô lại thấy anh ta đáng thương. Còn bây giờ, Rhum thực sự rất có cảm tình vs Gin dù ngoài mặt Gin tỏ ra ghét cô nhưng cô biết trong lòng anh ta không nghĩ như vạy? Anh ta chỉ đang cô dối lòng mình thôi!


Rhum gói thức ăn đặt vào tủ, mỉm cười ngồi xuống bàn ăn:


- Mai anh và tên đó có về sơm không?


Vodka chưa từng nghe ai gọi đại ca là tên đó xấc xược như cô gái này. Quả là có khí chất!


- Tôi cũng không biết nữa!


- Dù sao cũng không nên giết người vào lễ giáng sinh! – Rhum chép miệng- Nhưng mà nè, mai 2 người về sơm nhé!


- Uk, cái này là thuộc quền đại ca!

- Anh sợ gì hắn chứ! – Rhum bữu môi!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 13:

Vermouth bước vào căn nhà quen thuộc, suýt nữa thì tưởng mình vào nhầm nhà. Rhum gọi và mời Vermouth đến ăn mừng cùng cả với ba thành viên của Tổ chức. Vermouth ngạc nhiên quá. Căn nhà này vốn u ám và tràn ngập bóng tối nhưng giờ nó đang chứa đầy ánh sáng vơi những sắc màu lung linh nhấp nháy! Thật ngoài sức tưởng tượng của Vermouth. Rhum đang nấu nướng trong nhà, nghe tiếng mở cửa chạy ra:


- Vermouth vào nhà đi! – Cô gái tươi cười


- Cô bé đang làm gì vậy?


- Nấu ăn! Chị ngồi đi!


- Đưng gọi ta là chị! Ta già hơn cô bé tưởng nhiều lắm!


- Vậy biết gọi Vermouth là gì đây?


- Cô chắc tầm tuổi Sherry thôi, gọi ta cô đi!


- Trời, xinh đẹp và tre trung thế này , gọi bằng cô có thất lễ qua không


- Cô đúng là giỏi nịnh!- Vermouth cười


- Cô cười trông thật đẹp, Vermouth


- Cảm ơn, cô bé!


Vermouth giờ mới ngồi thảnh thơi ngắm lại căn nhà này. Phòng khách được trang trí với những hình vẽ tươi vui ngộ nghĩnh. Cây thông lấp lánh ánh đèn cùng những quả cầu nhiều màu sắc khiến cho cây thông càng trở nên rực rỡ.


- Gin không nói gì sao? – Vermouth hỏi


- Cũng có cáu nhưng sự đã rồi mà! - Rhum cầm đĩa hoa quả đến- Cô ăn đi!


- Cảm ơn Rhum. Cô bé quả thật giống tên gọi của mình. Cô bé thật ngọt ngào!


- Sweet girl!- - Rhum cười đáp


Đúng lúc này, Gin và Vodka cũng trở về. Gin đã nhìn thấy đôi giày nữ, nhìn nhãn hiệu và cỡ giày này chỉ có thể là của Vermouth. Không biết bà ta đến đây làm gì?


- Vodka, Gin, 2 người về rồi hả? Nhanh vào bàn thôi, thức ăn sắp nguội hết rồi!


- Cô làm gì ở đây?- Gin bắn tia nhìn lạnh lùng về phía Vermouth


- Tôi được mời!- Vermouth bình thản nhún vai


Tiếng chuông điện thoại reo. Là BOSS.


- tôi về đây! BOSS gọi! Tạm biệt! –Vermouth nói vọng vào trong phòng- Tôi có việc, tạm biệt Rhum nhé! Giáng sinh vui vẻ


Rhum xuất hiện cùng vs chiêc váy màu xanh kiêu sa và lộng lẫy. Cô ấy thật đẹp và quến rũ. Thật may vì Vermouth vừa mới về! Không thì chắc bà ta sẽ tức giận lắm.



Tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn ăn. Gin có vẻ không thoải mái lắm vì sự ấm cúng này. Ngược lại, Vodka lại tỏ ra thích thú trước những sự thay đổi có thể xem là lạ lùng :


- Cảm ơn chúa


Rhum nhắm mắt chắp tay bắt đầu lời cầu nguyện. Gin và Vodka ngạc nhiên nhìn cô gái. Cõ lẽ vs họ cầu nguyện là cái gì đó vô cùng xa lạ.


- vì ngày hôm nay đã cho con ngôi đây an lành với những người con yêu thương. Cảm ơn người đã bảo vệ và che chở cho họ để họ được an toàn trong ngay hôm nay. Cảm ơn người vì đã cho con được một ngày thực sự ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Con hi vọng người sẽ luôn bảo vệ con và những người con yêu thương. Xin người hãy bảo vệ họ để họ được an toàn trong vòng tay người. Cảm ơn chúa!


Gin thấy trái tim mình đập mạnh khi nghi những lời nói của Rhum. “những người con yêu thương”. Cô ấy coi hắn vs Vodka là những người cô yêu thương ư? Có thật thế không nhỉ? Hắn chưa được ai yêu thương. Có thể Sherry có tình cảm vs hắn nhưng Sherry qua lạnh lùng. Có lẽ với 1 tái tim băng giá như của hắn và Sherry thì cần có những trái tim ấm áp như của Rhum mới có thể sửa ấm nổi. Nhưng, hắn đang nghĩ cái gì vậy?


- Mọi người ăn nào!- Rhum vui vẻ.


- Ăn thôi!- Vodka có vẻ khá cảm động




Tại nhà giáo sư Asaga.


Lũ trẻ đang đợi Haibara xuống. Chúng sẽ đi dự bữa tiệc giáng sinh do trường Teitan tổ chức. Lũ trẻ sẽ mặc đồ dạ hội và tham gia 1 vũ hội như người lớn. Điều đó thật tuyệt vs lũ trẻ.


Haibara lưỡng lự nhìn chiếc váy trắng mà Sakura tặng cô. Cô thực sự không muốn mình quá nổi bật. Nhưng đây là món quà đầu tiên cô được tặng. Sẽ rất tuyệt nếu cô có thể mặc nó.


Haibara bước xuống thực sự rất đáng yêu trong bộ váy trắng. Trong cô thật giống 1 thiên thần. Thiên thần bước ra từ thế giới cổ tích.


- Ai-chan, cậu xinh quá!- Ayumi tấm tắc khen


- Cậu cũng vậy!- Ai khẽ cười.


Conan, Genta và Mitsu đều bất ngờ trước sự dễ thương của 2 cô bạn thân.




- NÈ, Ai- chan!- Conan gọi nhỏ Ai, mỉm cười giả lả- cậu có mang thuốc giải theo không?


- Có- ai hất hàm- nhưng sao?


- Có gì đâu! – Conan tiếp tục mỉm cười tình- tớ chỉ muốn nhờ cậu chút việc thôi!


- Việc gì?


- tớ xin 1 viên thuốc được không?


- Làm gì?- Ai quay sang- đừng nói vs tôi là cậu đi gặp Ran nhé!


- Ak…..Um…..


- Tôi đã nói vs cậu rồi, đừng xuất hiện khiến cô ấy thêm chờ đợi, sao cậu không chịu nghe lời tôi nhỉ?


- Nhưng….. mình đã hứa vs cô ấy sẽ đến tham dự bữa tiệc này rồi!- Conan gãi đầu


- CÁI GÌ?


- 2 người nói chuyện gì vậy?- Genta hỏi


- Cậu không được bắt nạt Haibara- Mitsu cau mặt


- Conan không làm thế đâu!- Ayumi ngay lập tức bênh vực Conan


- Chỉ là bất đồng quan điểm thôi! – Ai lừ mắt nhìn Conan khiến cậu im bặt ngồi ngoan ngoãn trên ghế không ho he thêm lời nào!





Cổng trường Teitan.


- Mấy đứa chơi vui vẻ nha! – Tiến sĩ vẫy tao chào lũ trẻ rồi vội vã phóng xe đi!


Lũ trẻ nhanh chóng hòa vào đám bạn đang tụ tập chơi đùa. Ai chọn cho mình 1 góc riêng. Conan rón rén đến bên Ai, tiếp tục màn ỉ ôi đầy thành ý:


- Ai, Giúp mình đi, lần này thôi!


- Không!


- Ai, xin cậu đấy!


- Không!


- Vì bạn bè 1 lần thôi mà Ai!


- Cậu không phải bạn tôi, cậu là cục nợ của tôi!


- Ai! Cậu nhất định không giúp mình ư?


- Không


- Nếu mình quỳ xuống thì sao?


- Tôi sẽ xem xét


Haibara biết với lòng tự trọng cao hơn núi, cậu ta còn lâu mới dám quý xuống trước mặt cô chỉ để xin 1 viên thuốc giải về diện kiến bạn gái. Nhưng cậu ta đã quỳ xuống thật . Ai ngạc nhiên nhưng ngay lập tức cô hiểu vì bạn gái, cậu ấy không tiếc cả tính mạng huống chi là lòng tự trọng. Tình yêu quả thật là kì lạ. Nó khiến con người ta có thể vứt bỏ tất cả để được ở bên người mình yêu quý. Ai tự hỏi, liệu mình co thể 1 lần chạm đến thứ gọi là tình yêu ấy không?


- thôi được rồi! – Ai thở dài rút viên thuốc trong túi ra- nè! Thuốc có tác dùng trong vòng 2 ngày. Cứ thoải mái ăn chơi rồi chết luôn đi, đừng có quay về càng tốt! Tôi đỡ bị làm phiền


- Đừng nói thế! Ai-chan!- Conan cười nhanh chóng chộp lấy viên thuốc trên tay Ai chạy vụt đi


Ai nhìn theo bóng Conan. Không hiểu sao Ai không buồn, ngược lại còn thấy vui và nhẹ nhõm. Hình như trong cô, Conan đã từng là người quan trọng nhất còn bây giờ thì không. Có ai đó dường như đang thay thế dần vị trí của cậu ấy!


- Bé Ai, sao lại ngồi đây 1 mình vậy?


Ai không nhìn lên nhưng cô biết đó là ai, Subaru, sao anh ta lại đến đây, lại chứng kiến cảnh cô đang buồn bã thế này:


- anh làm gì ở đây?


- Sao em không nhìn anh?- giọng Subaru có vẻ đau đớn


Subaru đã đi cùng Ai từ nhà! Cô bé có vẻ không vui! Anh không muốn nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt cô bé! Anh đau lòng khi thấy cô bé không quan tâm đến anh. Anh quay mặt đi tránh, có lẽ sự xuất hiện của anh khiến không cô thoải mái!



Chuông điện thoại reo ầm ĩ!


- Vermouth!


- Tin vui cho ông anh đây, đã tìm thấy Sherry!


Tin vui ư, Gin thấy trong óc mình giật giật! Không hiểu sao hắn lại liếc qua phía Rhum. Cô gái vẫn đang vui vẻ ăn uống!


- Cô ta ở đâu?


- Trường Teitan! Ông anh có thực hiện được không? Hay để tôi bảo Korn và Chianti làm vụ này


- Tôi sẽ làm!


Nói rồi, Gin cúp mày. Rhum mỉm cười nhìn hắn hỏi:


- Vermouth hả? Có việc gì sao?


Gin đứng dậy


- mà chưa ăn xong mà! Sao đã vội đứng dậy!


Gin không đáp, hắn đã tìm được con mồi và giờ đi săn đã đến!


- Vodka đi thôi!


Rhum cau mặt gắt:


- 2 người làm gì vậy? Đang ăn mà


Gin không đáp, hắn phải săn con mồi này bằng được! Bằng mọi giá! Sherry chúng ta sẽ tái ngộ!

Đi ra đến cửa, Gin bỗng nhớ ra điều gì ,hắn quay lại, nhìn Rhum, ánh mắt dịu dàng chưa từng xuất hiện trước đây:


- Đợi chúng tôi về!


Nói rồi chính Gin cũng ngạc nhiên vì những lời hắn vừa nói. Vodka thậm chí còn há hốc miệng, choáng váng. Rhum nhìn Gin mỉm cười gật đầu!


Gin lái chiếc Porsche 356A lao vun vút trên đường. Nụ cười nửa miệng quen thuộc



- alo, ai vậy?


- Sherry đang bị truy bắt!


Giọng nói vang lên trong điện thoại khiến Subaru cảm giác như sét đánh ngang tai! Người anh cứng đờ! Bọn chúng đã phát hiện ra Haibara rồi ư? Bọn chúng sẽ giết Ai mất!


Tiếng tút dài ở đầu đây bên kia. Subaru vội vã chạy đi tìm Ai. Trong tâm trí anh giờ chỉ có hình ảnh nhỏ bé của Ai. Máu. Tuyết. Hòa trộn.


Ai đứng trên tầng thượng của tòa nhà.


Trong kia, người ta đang vui vẻ chơi đùa


Ngoài kia, người ta đang ấm ấp bên nhau.

Còn cô ở đây cùng tuyết. Tuyết. Đẹp nhưng lạnh giá. Tuyết. Đẹp nhưng cô đơn! Cô không phải là tuyết. Tại sao cô luôn lạnh giá? Cô không phải là tuyết! tại sao cô luôn cô đơn? Chúa tại sao lại bất công vs cô đến vậy, tại sao không cho cô 1 ai đó để sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô. Tại sao luôn ghì chặt cô trong nỗi sợ hãi? Cô cười buồn. Đúng mà chúa đâu có bất công! Đã có người đến bên cô nhưng cô lại luôn làm anh ấy tổn thương. Anh ấy xứng đáng được hạnh phúc. Điều đang chờ đợi anh ấy chắc chắn không phải là máu nhưng tất cả những ai yêu thương cô đều phải trả 1 thứ. Đó là máu. Cái giá đó, cô không muốn anh phải trả. Thực sự đẩy anh ra xa chính cô cũng vô cùng đau đớn nhưng có lẽ để anh lại gần cô, cô sẽ mất anh mãi mãi.


Nhìn xuống lòng đường, cô mỉm cười khi nhìn thấy nhiều cặp tình nhân đi trên phố. Nếu cô không phải là Sherry, nếu cô không phải là Shiho, nếu cô là Haibara thì ……


Chiếc Porsche 356A đậu lại trước cổng trường Teitan. Gin bước xuống xe, con mồi của hắn đang ở trong này. 1 nơi có vè không phù hợp vs cô nàng yêu phòng thí nghiệm Sherry nhỉ?


Tuyết đang rơi


Khung cảnh đẹp


Máu trên tuyết


Nổi bật lắm đây!


Ai gần như nghẹn thở khi thấy chiếc Porsche 356A và 2 bóng áo đen to lớn . Cô ngồi thụp xuống . Khuân mặt trắng bệch. Sợ hãi. Hoảng loạn. Tại sao hắn tìm được cô?


Subaru lao đi. Bé Ai đang ở đâu? Em đang ở đâu. Đôi mắt anh nháo nhác tìm Ai. Em không thể chết! vì em mà anh tồn tại! nên em tuyệt đối không được chết! Anh tồn tại chỉ để đảm bảo em được sống và được an toàn. Em không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được!


- Cô em vẫn xinh đẹp như ngày nào!


Trong khuân viên trường Teitan. 1 cảnh tượng hiếm có. Chàng trai có mái tóc màu bạch kim dài sượt, chĩa súng vào cô gái xinh đẹp đang bình thản đứng trước mặt anh ta. Khuân mặt cô gái không hề có chút sợ hãi thậm chí là rất nhẹ nhõm, dường như cô đã đợi ngày này rất lâu rồi, rất lâu rồi!


- khung cảnh đẹp cho 1 cái chết lãng mạn! phai không Sherry


- Chẳng có cái chết nào là lãng mạn cả! Mel ạ


Gin khựng lại. Cái tên Mel phát ra từ đôi môi ấy nghe thật ấm áp mà cũng thật xa vời. Hắn sẽ giết cô. Yêu và hận. Tại sao hắn yêu cô nhưng lại nhất định phải giết cô? Vì hắn yêu cô nên hắn phải làm như vậy? Vì chính bàn tay hắn giết cô, hắn sẽ quên được cô. Như bao nhiêu kẻ khác hắn tưng giết. Những khuân mặt ấy không bao giờ đọng lại trong tâm trí hắn:


- Sao vậy, Mel- Sherry mỉm cười- bắn đi chứ? Tôi chờ đợi trò chơi cân não này kết thúc lâu lắm rồi!


Không hiểu sao Gin cảm thấy run khi đối mặt vs Sherry.


Tiếng chuông điện thoại của Gin vang lên, giục giã.


- aloo


- Cứu tôi với! – Tiếng Rhum rên rỉ trong điện thoại


- Sao vậy?- Gin hỏi lo lắng


- Cứu tôi với! Gin! Cứu ...........tôi


Giọng Rhum vang lên yếu ớt rồi ngưng hẳn. Điện thoại tút dài. Gin liếc mắt lo lắng.


Subaru đứng sững nhìn Ai, ak không, là Shiho, ak không, đứng trước mặt họ, cô ấy là Sherry. Cô ấy thật đẹp. Vẫn là bộ váy cô ấy mặc khi còn là bé Ai của anh. Nhưng cô ấy trông thật quyến rũ trong sắc trắng.


- Thế nào? Sao lại lưỡng lự vậy? Đó đâu phải bản chất của Gin nhỉ?- Sherry tiếp tục khiêu khích


- Cô em thực sự muốn chết vậy sao? Ta sẽ cho cô em toại nguyện


Hắn không còn nhiều thời gian. Rhum đang gặp nguy hiểm. Hắn phải về. Được thôi. Hắn ngắm bắn.


Phằng


Có người đã kịp thời đẩy Sherry ra. Cô ấy không bị thương.


Phằng


Viên đạn tiếp theo.


Tia máu nhỏ phụt lên và hạ cánh xuống nền tuyết trắng xóa. Máu trên tuyết. Đẹp. Và đau.


Subaru cắn răng chịu vết thương như xé tan thân thể , đánh mạnh vào lý trí của anh. Tiếng kêu khẽ của Ai khiến anh thấy mình cần phải sống tiếp. anh không được bỏ cuộc, tuyệt đối không được bỏ cuộc, anh phải tiếp tục bảo vệ cô. Ôm chặt cô vào lòng. anh thấy cuộc sống của mình thật có ý nghĩa.


Học sinh trường Teitan ùa ra ngắm tuyết rơi. Gin lại để xổng mất con mồi . Hắn nghiến răng ken két. Hắn có thể ở lại, tiếp tục truy đuổi con mồi nhưng giọng nói của Rhum cứ vang lên, thúc giúc hắn không yên. Không biết cô ta có sao không?


Gin đã bỏ đi.


Chiếc váy trắng của Ai chan chứa máu. Subaru thở yếu ớt. Nụ cười vẫn đọng trên môi anh. Anh đưa bàn tay đầy máu của mình lên, khẽ lau những giọt nước mắt chan chứa trên đôi mắt xanh quyến rũ của người con gái anh yêu


- Subaru, em xin anh, đừng chết! – Ai khẽ lầm bẩm nghẹn ngào


Cánh tay Subaru buông thõng xuống. Ai gần như chết lặng. Anh ấy đã……


- Kudo,- Ai gào lên trong điện thoại- Giúp tôi với!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 14:

Rhum ngồi trên chiếc xích đu trong công viên gần nhà. Khuân mặt cô tĩnh lặng và phảng phất nụ cười duyên dáng.


“ Life ain't always what you think it ought to be, no”

Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng như ý muốn.


Rhum thực sự không biết rồi cuộc đời mình sẽ đi đến đâu! Sống như thể ngày mai mình sẽ chết! Đó là lý do cô thích ca khúc “If I die young”…




- Rhum!- Giọng nói lạnh lùng vang lên.


- Gin, Vodka! hai người về rồi à?


- Có chuyện gì vậy? Sao cô lại ở đây?- Vodka hỏi vồn vã


- Có chuyện gì đâu? – Rhum cười- tôi thấy hai người về trễ nên gọi thôi! Tôi biết cách này thể nào cũng kéo được hai người về mà!


- CÁI GÌ!- Gin gầm lên- Vì cô mà tôi đã bỏ lỡ mất con mồi của mình!


Gin gần như phát điên, hắn rút súng. Chết tiệt, cô ta đã phá hỏng kế hoạch hoàn mĩ của hắn. Hắn phải giết cô ta!


Rhum nhìn họng súng tử thần và khuân mặt tức giận của Gin cô thấy tim mình nhói đau. Cô cười, nụ cười nghiệt ngã:


- Bắn đi!- Rhum hét- tôi bảo anh bắn đi!


Gin nhìn Rhum chằm chằm. Hắn bỗng thấy run. Hôm nay, lần đầu tiên sát thủ số một của tổ chức, kẻ uống máu nhiều hơn uống nước lại hai lần run rẩy trước hai cô gái ư? Hắn bị sao thế?


- Anh chỉ là 1 kẻ hèn nhát thôi! Người anh giết hôm nay là ai? Không phải Sherry sao? Anh yêu Sherry? Tại sao luôn muốn giết cô ấy? anh sẵng sàng giết tôi chỉ vì món quà tặng cô ấy! Tại sao phải giết bằng được cô ấy! Anh nghĩ làm thế anh sẽ quên được cô ấy ư? Quên một người đâu có dễ dàng? Anh chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi! Anh thật đáng thương. Anh sống mà không hề có mục đích!


Phằng!



Viên đạn lạnh lùng sượt qua khuân mặt Rhum. Máu rỉ xuống. Máu trên tuyết!


Máu nhuôm đêm giáng sinh


- IM ĐI!


- Anh đang sợ hãi, Gin ak!- Rhum cười- anh đang sợ hãi! Anh chỉ là con chó của BOSS thôi! Anh chỉ là một gỗ máy không hơn khong kém! – Rhum quay lưng lại ,đi về phía căn hộ- Cuối cùng anh vẫn chỉ là một kẻ đáng thương thôi! À không, đáng khinh bỉ mới đúng!


Rhum đã đi vào nhà! Gin sững sờ bỏ súng xuống. Đáng thương ư? Hắn đúng là một kẻ đáng thương. Đáng khinh bỉ! Những gì cô ta nói đều đúng! Những điều cô ta nói đều đúng! Hắn là con chó của BOSS. Tiếng cười khan vang lên trogn không gian, như xé rách màn đêm. Hắn nhìn xuống đáp. Máu trên tuyết. Đẹp nhưng đau.


- cô đi đâu vậy Rhum!


Vodka thốt lên ngạc nhiên khi thấy Rhum xách vali xuống. Khuân mặt cô lạnh lùng đến đáng sợ.


- tôi làm sao có thể ở cùng kẻ lúc nào cũng chỉ nhăm nhe chĩa súng vào đầu tôi!- Rhum liếc xéo Gin, lúc này đã quay lại nhìn cô! – Hai người ở lại mạnh khỏe.


- Cô ở lại đi! Đó là điều BOSS yêu câu!- Gin nói, giọng thoáng buồn


- Cuối cùng, anh vẫn là của BOSS


Rhum mỉm cười nói nhẹ rồi khéo vali đi! Nụ cười của Rhum buồn bã tới độ Gin thấy nhói trong tim. Hình như trong tim hắn, cô gái có mái tóc bạch kim và nụ cười tỏa nắng ấy đã trở thành một cái gì đó vô cùng quan trọng. Nhìn cô kéo vali đi, đơn độc trong ánh sáng điện lờ nhờ, hắn cẳm thấy cay cay sống mũi.




Shinichi chạy đến bên Haibara cũng vô cùng ngạc nhiên vs vẻ đẹp quyễn rũ của cô gái.


- Kudo- Ai ngước lên nhìn cậu , nước mắt ngân ngấn!


- Anh ấy chưa chết đâu!- Shinichi đến bên cạnh cơ thể đẫm máu của Subaru


- Tôi gọi cứu thương- Ai run run cầm chiếc điện thoại


- Không được! – Shinichi giật phắt chiếc điện thoại- cậu sẽ giải thích thế nào cho vết thương này! Cậu sẽ bị lộ mất! Mình sẽ gọi cho bác sĩ Araide!


- Nhất định phải cứu anh ấy! – Ai gào lên- cậu nhất định phải cứu anh ấy!




Ngồi trong tòa nhà sang trọng cả Shinichi.


- Shiho,ak, Ai- Shinichi lúng túng ko biết nên xưng hô thế nào- cậu nên thay bộ đồ khác đi!


- Anh ấy sẽ không sao chứ? – Ai thất thần lẩm bẩm


- Bác sĩ Araide đến rồi!- Shinichi chuyển chủ đề




- tôi nghĩ cậu nên đưa anh ấy đến bệnh viện!- Bác sĩ Araide nói nhỏ


- Anh không thể thực hiện phẫu thuật gắp đạn tại đây sao? – Shinichi liếc nhìn Subaru hỏi


- Được, nhưng sẽ rất nguy hiểm đây!


- chúng tôi chấp nhận nguy hiểm!




Shinichi lấy đồ ăn cho Ai, cô gái lắc đầu:


- Tôi đúng là sao chổi đúng không? – Cô cười nhạt- Tôi chỉ mang lại bất hạnh cho những người yêu thương tôi mà thôi!


- Không phải đâu, Shiho!- Shinichi khẳng định chắc nịch- ko phải lỗi của cậu đâu, là tại bọn chúng!


- Thật ư?- Shiho mỉm cười chua chát!


Shinichi bối rối, thức sự cậu chưa bao giờ thấy Ai bi quan đến như vậy! Đôi mắt xanh của cô gái buồn đến vô hạn và dường như trong đôi mắt xanh huyền bí ấy có gì đó như sắp vỡ ra.


Tiếng cách cửa của bác sĩ Araide vang lên:


- Phải theo dõi. Tôi không chắc lắm!


Shinichi quay lại nhìn Haibara, cô không cười cũng không khóc, khuân mặt thất thần vô cảm. Cậu không rõ cô có nghe thấy lời bác sĩ nõi không nữa! Nhưng khuân mặt ấy, thực sự khiến cậu xót xa



Rhum hoảng loạnh nhìn xung quanh. Đây là đâu? Đây là đâu. Hình như khi cô ra khỏi đó nhà, cô đã thấy ai đó bít miệng mình bằng khăn tẩm thuốc mê. Đầu cô đau quá!


- cô gái của chúng ta đã tỉnh rồi!- Giọng Anh không chuẩn vang lên sau cô.


Một người đàn bà xinh đẹp, lộng lẫy. Mái tóc vàng óng ả và khuân mặt thanh thoát toát lên vẻ uy nghiêm kì lạ. Bà đến bên Rhum, ngồi xuống và nhẹ nhàng nâng cằm cô lên:


- Một mĩ nhân đây!- bà ta mỉm cười!


- bà là ai?


- Ta là Rita Sarakova! – Bà ta cười nhẹ hỏi tiếp- cái tên gợi cho cô bé điều gì không?


- Trùm Mafia Nga. Hân hạnh được diện kiến- Rhum mỉm cười


Người đàn bà nhìn Rhum, cái nhìn như muốn moi hết gan ruột cô ra. Cô ta là con át chủ bài của BOSS. Bà ta biết cô ta sẽ giúp bà ta tìm thấy những điều bà ta muốn. Tốt! Bà ta đã có cô ta trong tay. Nhưng trước hết, bà phải khai thác thông tin của cô ta:


- Tôi sẽ thả cô nếu cô nói cho dãy số đó!- Bà ta mỉm cười- Dãy số tử thần!


- Tôi nói cho bà rồi, tôi còn sống được không?- Rhum đáp lại bà ta bằng nụ cười quen thuộc!


- Cô còn nhiều giá trị lắm! Tôi sẽ thả cô ra! Tôi đảm bảo đấy!


- Tôi xin lỗi, tôi chẳng biết dãy số tử thần nào cả?- Rhum nhún vai đáp


- Không biết ư? Toi biết là cô hiểu những gì tôi nói! Cô là thần đồng toán học, khả năng nhớ của cô rất siêu phàm! Cô nên nói nó cho tôi


- Vậy nếu tôi không nói thì sao?- Rhum hỏi lại


- Thì cô sẽ có một kết cục đáng buồn đấy!


- Tôi nghĩ là ngoài việc nắm giữ bí mật về dãy số tử thần, tôi còn có giá trị khác vs bà!


Rhum cười. Cô biết chính xác người đàn bà này đang nghĩ gì! Bà ta quả là mạnh mẽ! Một người đàn bà đáng khâm phục.


- Mai tôi sẽ lại đến, hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại!


Rhum nhún vai mỉm cười nghiêng đầu chào bà đầy kính cẩn


Người đàn bà đứng lên nhuwgn không hiểu sao bà lại quay lại nhìn cô gái có màu tóc bạch kim! Cô gái thật đẹp và thật đặc biệt! Cô ta có nét gì đó rất giống con gái của tử thần. Chỉ có con gái của tử thần có thể cười ngạo nghễ như vậy trước cái chết! BOSS nắm được cô gái này trong tay. Ông ta thật giỏi. Nhưng giờ, cô ta trong tay bà, trong tay người đàn bà quyền lực nhất thế giới ngầm!



Gin ngồi 1 mình trong căn nhà. Không khí lạnh lùng đến vô cảm. Vodka đã đi ngủ. Còn lại hắn trogn căn nhà lạnh lẽo. Lại một người nữa từ ngôi nhà này ra đi và mang theo hơi ấm đi! Hắn bước vào phòng Sherry. Căn phòng chứa đấy kỉ niệm. Hắn bỗng thấy lạnh. Mở tủ,hắn lấy chiếc khăn xanh. Quàng chiếc khăn, hắn bỗng thấy ấm áp lạ. Sang phòng hắn, một luồng hơi lạnh khiến hắn khẽ run lên, co người trong chiếc khăn ấm áp, hắn ngồi xuống chiếc giường màu đen. Rhum đã đi thật rồi, nơi này lạnh lẽo quá! Tại sao co ấy lại ra đi? Hắn ngồi và nhớ về những trận cãi nhau nảy lửa giữa hắn và Rhum. Nhớ lần đầu tiên gắp cô. Lại là những kỉ niệm đẹp . Tại sao khi cô đi rồi, hắn mới nhớ vền những kỉ niện đẹp đẽ ấy? Tại sao khi mootj người con gái đến cuộc đời hắn, hắn luôn không biết trân trọng? Tại sao luôn khiến người đó phải ra đi! Sherry và Rhum rất khác nhau nhưng họ đều rất ấm áp và reo vào trái tim cằn khô của hắn những hạt mần yêu thương. Nhưng hôm nay, hắn đã khiến hai người con gái ấy đau khổ. Sherry thì bình thản đến lạnh lùng trước cái chết, Rhum thì bỏ đi! Hắn đã làm gì vậy? “Rhum, xin em quay trở lại”.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 15:

- Con cầu xin chúa hãy để anh ấy tỉnh lại!- Shiho chắp tay cầu nguyện bên cạnh giường Subaru!- Con sẽ rời xa anh ấy nên xin người hãy để anh ấy tỉnh lại! Cầu xin người! Con sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy , nên người hãy để anh ấy tỉnh lại.


Nước mắt Shiho rơi xuống, mặn chát nơi đầu lưỡi! Cảm giác đau xé lòng khiến cô không thở nổi.


- Shiho, cậu nên ăn gì đó! – Shinichi mang đĩa thức ăn lên!


Shiho lắc đầu buồn bã. Đột nhiên, người cô lạnh toát, cơn đau ập đến. Thuốc có vẻ đã hết tác dụng. Cô sắp trở lại thành Haibara


- Shiho, không sao chứ? – Shinichi chạy đến Shiho


- Lấy cho bộ đồ của Ai, thuốc hết tác dụng rôi!




- Sao thuốc lại hết tác dụng nhanh vậy? Mới một ngày mà! – Shinichi nhìn bộ dạng trẻ con của Shiho, không ngăn nổi mình đùa một câu- Thật chán! Nhìn cậu gợi cảm trong chiếc váy trắng ấy quen rồi! bây giờ nhìn cậu bị teo nhỏ, thực sự thấy hụt hẫng quá!


- Cậu không muốn uống thuốc giải miễn phí nữa ak ? Kudo- Ai lạnh lùng nói!


Ai nhìn bộ váy của Sakura tặng cô, một bộ váy đặc biệt! Khi cô uống thuốc giải , cô còn lo lắng sẽ khiến quần áo ở đâu nhưng thật ngạc nhiên, chiếc váy xếp ly đứt chỉ và xổ tung ra, thành 1 chiếc váy dài, vừa khít cô. Phần ngực được làm bằng loại vải co dãn đặc biệt! thật không thể tin nổi! Món quà đầu tiên lại thấm máu của người cô yêu thương nhất! Thật nghiệt ngã! Nhớ đến Sakura bỗng nhiên Ai muốn hát


Subaru đi giữa một cánh đồng đấy nắng và hoa. Hương thơm thoang thoảng của cỏ cây được tưới sương. Đây phải chăng là thiên đường. Anh đã lên đến thiên đường rồi ư?


Dòng sông lấp lánh ánh bạc tuyệt đẹp. Một cô gái đứng trên con đò nhìn anh trìu mến. Cô gái có mái tóc dài màu đen, giương mặt toát lên vẻ dịu dàng của 1 thiên thần:


- Anh muốn đi rồi ư? Nếu anh thực sự muốn ra đi, đưa tay cho em, em sẽ dẫn anh đi!


Subaru chăm chú nhìn cô gái rồi đưa tay ra, chầm chậm


“And I wearing white, when I come into your kingdom

I’m green as the ring on my little cold finger. I’ve
Never fell in love with no one
But It’s sur fell nice when I held you in the sun and ya
You told my hand and said love me forever
Who wouth have thought forever couth be servered by”

Giọng hát trong trẻo vang lên. Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ với đôi mắt xanh đang nhìn anh đau đớn. Những giọt nước mắt bình lặng lăn trên gò má trắng hồng. Cô im lặng nhìn anh xót xa. Đôi mắt ấy như đang níu kéo anh. Subaru sững người. Trái tim anh đau nhói:


- xin lỗi, anh chưa thể đi cùng vs em


Nói rồi,anh chạy về phía cô gái tóc nâu đỏ, ôm chặt lấy cô bé thì thầm:


- anh xin lỗi, bé Ai


- Hãy bảo vệ người anh yêu thương- giọng nói dịu dàng vang lên từ phía dòng sông


Cô gái có mái tóc đen vẫy tạm biệt rồi biến mất. Anh quay lại nhìn bé Ai của anh. Cô mỉm cười nắm tay anh đưa đi:


- Subaru, anh tỉnh rồi!


Ai nắm chặt lấy tay Subaru. Mắt anh khẽ mở ra. Ánh sáng mặt trời khiến mắt anh phải mất một lúc để làm quen:


- Bé Ai- Subaru nhìn Ai, mỉm cười yếu ớt


- Đừng nói gì, anh chưa khỏe hẳn đâu! – Ai nghiêm giọng cố giấu vẻ xúc động


Subaru gật đầu mỉm cười vs Ai:


- Cô ấy sao rồi? – Anh đột nhiên hỏi


- Cô ấy nào? – Ai ngơ ngác


- Cô gái rất giống em, cô gái mà anh cứu đó!


Ai nhíu mày “hóa ra anh ấy không nhận ra mình”


- cô ấy đi rồi! Cô ấy đưa anh đến đây rồi nói có việc nên đi rồi!


- Uk


- Để tôi xuống lấy cháo cho anh


Ai vừa quay lưng đi thì một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay cô, giọng nói nhỏ nhưng tha thiết:


-Bé Ai ,đừng đi!


Đôi mắt Subnaru nhìn Ai như thể van nài cô ở lại. Anh thực sự sợ, nếu cô ra khỏi tầm mắt anh, anh sẽ mất cô mãi mãi. Bọn chúng luôn quanh quẩn rình rập chỉ chờ cơ hội cô lộ diện là vồ lấy cô.


- Được rồi, bây giờ anh muốn gì?


- Muốn nhìn thấy em thôi!- Subaru cười nhẹ


- Đạn bắn vào bụng chứ có bắn vào đầu đâu mà thần kinh anh lại có vấn đề thế?- Ai mỉa mai


Subaru mỉm cười không đáp. Lúc này rồi mà cô vẫn thích châm chọc anh. Nhưng không sao? Vậy mới là Ai!


- Subaru, anh tỉnh rồi!- Conan thò đầu vào vs cắp kính cận không số


Conan đặt tô cháo lên bàn rồi nhẹ nhàng đến bên cạnh Subaru đỡ anh ngồi dậy không quên thì thầm:


- Anh yên tâm, bí mật chưa được bật mí đâu


Subaru nhìn Conan mỉm cười hài lòng:


- Anh mau khỏi đi, ko thì nhà này lại có án mạng mất!- Conan liếc sang Haibara


- Nếu có án mạng thì người chết sẽ là cậu đây!- Haibara bắn tia nhìn lạnh lùng vào Conan


Conan đánh hơi thấy mùi chết chóc nên chuần lẹ bảo tòan mạng sống. Subaru nén cười nhìn vẻ kép nép của Conan.


- Anh ăn đi!- Ai xúc thìa cháo đưa đến miệng Subaru


Subaru mỉm cười hạnh phúc. Thật sự đây là 1 giấc mơ đúng không? Anh không thể tin đây là sự thực. Tình yêu thật ngọt ngào:


- Anh thích ăn bằng cách này hơn!- Subaru dịu dàng đặt tay môi Ai


Haibara bỗng đỏ mặt đẩy mạnh tay Subaru ra!


- Á!- Subaru kêu lên đau đớn


- Anh không sao chứ? – Ai lo lắng


- Em đánh chết anh rồi mà còn hỏi sao?- Subaru nhăn nhó nhưng ngay lập tức mỉm cười nắm lấy tay Ai, nhìn cô bé đầy trìu mến- Bé Ai, cô phải lúc anh chưa tỉnh em đã hát không?


- Anh nghe thấy ư?- Ai ngạc nhiên


- Uk- chính em đã đưa anh về đấy!



- Rhum, cô nhất định không tiết lộ dãy số tử thần!- Người đàn bàn nhìn Rhum nghiêm khắc


- Bà đã biết câu trả lời sao còn cố gặng hỏi!- Rhum cười đáp


- Cô quá cứng đầu Rhum ạ!


Người đàn bà tách tay, 1 gã đàn ông to lớn bước ra từ bóng tối. Khuân mặt dữ tợn. 2 mắt gã long lên thèm khát. Máu. Có lẽ đó là thứ hắn muốn.


- Rhum, ta cho cô cơ hội cuối cùng!


- Tôi từ chối!


- Vậy để khi cô bị đưa về thời trung cổ, xem cô có nói không?


Ngay lập tức, gã đàn ông tiến gần đến Rhum, nhìn cô gái cười nham hiểm:


- 1 cô gái xinh đẹp! – hắn cúi sát khuân mặt của Rhum – ta đang tưởng tượng máu sẽ phun ra từ cơ thể mĩ miều này sẽ ra sao? Thú vị thật!


Rồi như để kiểm chứng cho những lời hắn nói. Ngay lập tức hắn cắn mạnh vào bàn tay Rhum. Máu chảy ra ròng ròng:


- Máu của cô bé thật thơm và ngọt!


Hắn liếm láp máu trên bàn tay Rhum rồi nhanh chóng đứng dậy, cầm chiếc roi bện bằng những sợi đay. Tiếng cười của hắn vang lên trong không gian lạnh lẽo, khô khốc và đơn độc. Ngạo nghễ và nham hiểm. Tiếng roi vút lên trong không trung, quật tới tấp vào Rhum. Vết thươgn đau rát chảy máu. Rhum cảm thấy mình như lịm đi trong nỗi đau! Cô cắn răng chịu đựng! Tuyệt đối không được kêu lên! “1 kẻ khát máu đến vậy! Kêu lên sẽ chỉ kích thích khiến hắn ra tay khủng khiếp hơn thôi!”



Gin choàng tỉnh sau cơn ác mộng. Rhum trong đó, bê bết máu và đang nhìn hắn đau đớn tuyệt vọng. Hơi thở của cô gái cứ yếu dần. Trong cái nhìn của cô có gì đó trách móc nhưng cũng tràn đầy tình yêu thương vs hắn. Hắn thấy trái tim mình run lên! “Ly rượu ngọt ngào, em ổn chứ?”

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 16:

- anh ngủ đi! Tôi đi về đây!- Haibara đứng dậy


- Bé Ai!- Subaru nắm tay Ai ngượng ngùng khi cô bé quay lại- Tối nay em ngủ cạnh anh được không?


- Cái gì? – Ai sửng sốt- Anh bị điên ak?

- Anh bình thường! “Đạn bắn vào bụng chứ có bắn vào đầu đâu”!- Subaru nhại lại giọng Ai mỉm cười- Anh đang bị thương, nhỡ nửa đêm xảy ra chuyện gì thì sao?

- Anh nói nhiều như vậy, chắc không sao rồi! – Ai đỏ mặt quay đi!

- Em dù sao cũng chỉ là 1 đứa trẻ thôi! – Subaru mỉm cười- Bác tiến sĩ đi. Conan thì phải về! Em ở lại đây vs anh. Không nhìn thấy em anh không yên tâm chút nào!

Ai suy nghĩ. Quả thật cô rất muốn ở lại vs anh. Ở nhà 1 mình cô thấy sợ và đơn độc lắm! Vả lại, cô sắp ra đi! Hôm nay sẽ là 1 kỉ niệm đẹp để cô nhớ mãi! Cô gật đầu đồng ý!

Nửa đêm!

Subaru và Ai đều chưa ngủ dù cả 2 đều cố tỏ ra mình đã ngủ. Subaru đang trăn chở suy nghĩ về giọng nói hôm đó! Người đó là ai? Tại sao biết được hành tung của tổ chức! Tại sao lại biết anh? Tại sao lại biết bé Ai? Tại sao lại bảo cho anh? Rất nhiều câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu anh. Quay sang nhìn Ai, cô bé đã ngủ ngon lành trông thật đáng yêu. Mái tóc nâu đỏ nối bật, làn da trắng hồng. và đôi môi đỏ mọng khép hờ. Đôi môi ấy như đang quyến rũ anh. Subaru nhẹ nhàng cúi xuống đặt đôi môi lạnh lẽo của mình lên dôi môi âm của Ai, cảm nhận hương thơm dìu dịu từ đôi môi mềm mại ấy! Subaru thấy trái tim mình đập manh, tưởng như cả thế giới có thể nghe được tiếng trái tim anh thổn thức vậy


Ai ngạc nhiên khi thấy Subaru hôn mình. Cô vẫn nhắm mắt. Nụ hôn cuối cùng. Ai bông thấy nhói trong tim! Cô biết mình cũng cso tình cảm vs Subaru, 1 tình cảm vượt mức tình anh em. Subaru quan tâm, chăm sóc cô chu đáo. Nhưng chính vì thế, cô tuyệt đối ko thể làm hại anh! “Subaru! Xin lỗi anh!”


…………………………………..

Rhum đã tỉnh đậy. U tối quá! Cô thích ánh sáng cơ! Người cô đau nhức và những vết thương giờ chỉ cần cử động là buốt đến tận óc. Cô cắn răng chịu đau. Thở nhẹ! Cô bắt đầu nghe ngóng thông tin bên ngoài. Tĩnh lặng. Cô có cảm giác dường như mình bị bỏ lại giữa không gian mênh mông bóng tối. Rhum nhớ lại quá khứ, cô cũng đã từng bị bỏ rơi như thế!


…………………………………………�� �………..

- Gin – BOSS rít lên qua kẽ răng ném mạnh những bức ảnh vào người Gin

Gin im lặng nhặt những tấm ảnh lên. Hắn ngạc nhiên đến sững sờ. Những bức ảnh về Rhum. Cô đã bị bắt cóc.

- tiện thể xem luôn cái này đi!- BOSS mỉa mai bật màn hình lớn

Trái tim Gin dường như bị ai bóp nghẹn.1 tên to lớn đánh đập Rhum 1 cách tàn nhẫn. Tên đó, thậm chí còn hút máu Rhum. Gin cảm thấy mình dường như không thở nổi. Hắn phải băm vằm tên đó ra hàng trăm mảnh mới bù đắp phần nào những vết thương mà tên đó đã gây ra cho Rhum? Rhum! Tôi sẽ cứu em!

- Tôi đã từng nói Rhum rất quan trọng vs Tổ chức rồi nhi?- BOSS lên tiếng

- Vâng- Gin không dời mắt khỏi màn hình

- Cô ấy là người nắm giữ dãy số tử thần! – BOSS nói

- Ý ngài là…..

- Đúng dãy số tử thần, nó tồn tại. Và Rhum, người mà tôi đã giao cho anh chăm sóc là người nắm giữ dãy số ấy! – BOSS đứng lên, tiến về phía Gin- Anh đã bảo vệ Rhum như thế nào?

Bốp! 1 cái tát như trời giáng. Đôi mắt của BOSS long lên đầy tức giận.

- Vậy đây là cách anh bảo vệ cô ấy hả?

BỐP!

Gin không thấy đau! Trong mắt hán bây giờ chỉ có Rhum và kẻ dã ra tay vs cô. Hắn không quan tâm đến nhữn điều BOSS nói. Dãy số tử thần ư? Nó chỉ là dãy số trogn truyền thuyết mà thôi!

- Xin ngài hãy đế tôi đi cứu Rhum

- Anh có biết đối thủ lần này của chúng ta là ai không? – BOSS nhếch mép-là Mafia Nga. Tôi không thể tin tưởng giao Rhum cho anh được nữa!

Gin choáng váng. Nghĩa là BOSS sẽ không để anh chăm sóc Rhum nữa ử? Chỉ không nhìn thấy nụ cười quen thuộc của cô mỗi sáng, không được ăn những món ăn cô làm mỗi ngày, không nghe những câu đùa xấc xượt của cô,.. trong 2 ngày mà hắn ssax tưởng mình phát điên. Bây giờ BOSS lại muốn kéo Rhum ra khỏi cuộc đời hắn. chính ông đã đưa Rhum đến bên hắn và đã rất lâu rồi, trogn hắn xuất hiện ý nghĩ chống đối BOSS:

- Tôi sẽ cữu được Rhum trở về và bảo vệ cô ấy tuyệt đối an toàn ! – Gin tỏ ra kiên quyết!

BOSS nhìn gương mặt đẹp của thuộc hạ trung thành. Anh ta đang rất muốn được thực hiện nhiệm vụ này. Nhưng lần này, người chủ mưu trong vụ bắt cóc Rhum là Rita Saracova! Ông thực sự không muốn Gin chạm mặt người đàn bàn này. Bởi dãy số tử thần là điều tất cả mọi tổ chức trên thế giới đều mong muốn có được, không kể tổ chức của thế giới ,quốc gia, tổ chức phi chính phủ hay tổ chức ngầm,…. Dãy số nắm giữ sinh mệnh của thế giới! Nhưng Rita không chỉ muốn có vậy! Bà ta nhằm vào BOSS chứ không phải là dãy số tử thần!


- Thôi được! Hoặc cứu được Rhum, hoặc cậu sẽ chết!

Vâng!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 17:

5h sáng
Ai tỉnh dậy. Nhìn sang người bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhón chân đi ra ngoài. Cô cần trở về thôi!Sự thật là thế, luôn luôn phũ phàng với cô. Lại một lần nữa cô hại người may cô yêu thương. Ở bên anh, cô sẽ khiến anh đau.

Ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi. Nhưng bầu trời vẫn âm u, lạnh giá. Cô phải xa anh thôi! Cô mỉm cười cay nghiệt nhìn lên bầu trời xám xịt ấy! Phải rôi, phải đi thôi!

Hít một hơi thật sâu., Ai lặng lẽ bước từng bước chậm chạp trên con đường mùa đông ấy.


Người đàn bà có mái tóc bạch kim quyến rũ đang lặng đi trước cô gái yếu đuối. Không hiểu cô ta cố chấp hay quá trung thành. Với bà, co ta khong chỉ là kẻ có trong tay dãy số tử thần mà còn là công cụ để bà đòi lại những thứ từng thuộc về minh. Bà nhíu mày nhìn cô gái ấy. Khuôn mặt ấy bình thản thể sao? cô ta thật giống cha mẹ mình, những kẻ phản bội thế giời ngầm.

- Cô thật gan lì, Rhum ạ?

Rhum thở một cách khó nhọc nhưng khoé miệng vẫn nhếch lên một nụ cười mỉa mai!

- Ta sẽ cho cô biết một bí mật nho nhỏ. Tin rằng cô sẽ hận Boss đến tận xương tuỷ- Rika mỉm cười, ghé sát tai cô, nói nhỏ- ông ta đã giết cha mẹ cô

Người đàn bà này đang đợi phản ứng gì của cô? Rhum mỉm cười:

- Bà nghĩ tôi không biết sao?- Rhum thích thú quan sát phản ứng trên gương mặt xinh đẹp được trang điểm rất kĩ ấy- tôi biết chứ! Nhưng tôi cũng tuyệt đỗi không giao dãy số tử thần cho bà! Trước sau gì cũng chết, chết sớm không phải sẽ bớt khố đau sao?

Rika nhíu mày nhìn cô gái ấy. Bà xoay người bước đi. Nụ cười trên môi Rhum cũng vụt tắt! Cô nhắm mắt hít thật sâu, cắn chặt đôi môi để không bật khóc. Cô biết tương lai của mình rôi! Cô ngước lên trân nhà đen kịt khẽ hỏi :"Ba, mẹ, Jack. Akemi, hình như em sắp được gặp lại mợi người rôi!"

- Subaru, nguy rồi, Ai bỏ đi roi!

Conan đẩy cửa xông vào phòng của Subaru đầy lo lắng. Đưa bức thư Ai viết cho anh xem

" Bác Asaga, Conan

Xin lỗi vì đã không từ biệt hai người trước khi ra đi! tôi không thể ở đây để tiếp tục làm hại mọi người thêm đuợc nữa. Toi sẽ quay trở lại khi nào tìm thấy thuốc giải nên mọi người hãy yên tâm! Đừng tìm tôi làm gi! Giúp tôi chăm sóc anh Subaru!

Cảm ơn mọi người vì trong suốt thời gian qua đã chăm sóc va lo lắng cho tôi!

Ai-haibara"

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 18:

- Thế nào rồi?

Giọng nói lạnh lùng pha lẫn tức giận và cộc cằn khiến Vodka run sợ. Hắn không nổi đại ca của hắn nữa, rõ ràng rất rất ghét Rhum nhưng khi cô ấy biến mất, đại ca là người lo lắng nhất! Bây giờ, khi biết co ấy trong tay Mafia Nga, đại ca gần như phát điên.


Vermouth bước vào, nhìn cảnh tượng ấy không khỏi nở một nụ cười mỉa mai. Có vẻ như Gin vẫn chưa rút được chút ít kinh nghiệm nào khi để Sherry ra đi! Rhum, cô gái này quả thật hết sức đặc biệt,:

- Khi người ta còn ở đây thì có kẻ gào ầm lên là phiền phúc, giờ người ta biến mất thì......- Vermouth đánh mắt đầy ý nhị về phía Gin


Nếu là Gin trước đây nhất định sẽ cho Vermouht một viên đạn nhưng có vẻ như cô ta mang đến cho hắn những thông tin tốt lành về Rhum nên cơn giận của hắn buộc phải tạm thời lắng xuống.
thấy Gin không có phản ứng gì, Vermouth cũng chẳng có hứng thú để trêu chọc gì thêm nữa:

Cảng Haido, kế hoạch giải cứu do BOSS ĐIỀU HÀNH

Gin hơi giật mình. Từ trước đến nay Boss vẫn luon ẩn mình, mọi chuyện đều do thuộc hạ làm nhưng lần này, lại chính Boss ra tay. Phải chăng Rhum thực sự nắm giữ dãy số tử thân sao?




Subaru chạy như điên trong cái lạnh cắt da cắt thịt! Đôi môi khô nứt,ánh mắt dáo dác tìm một hình bóng quen thuộc. Ngốc nghếch. Cô bé ngóc nghếch ấy tại sao lại bỏ đi chư? Cô không biết anh sinh ra chỉ để bảo vệ cô so? Mạng sống của Subaru là của Haibara ! Cô thật quá ngốc nghếch mà! Vết thương chưa kịp lành của anh đang rách ra, máu thấm đấu chiếc gạc trắng.

- em lại định biến mất hả?


Giọng nói tram, vòng tay ấm, dù không quay lại nhưng Ai cũng có thể nhận ra/ Nước mắt cô lặng lẽ rơi, Cô không thể quay lịa nhìn anh với khuôn mặt này được. Vòng tay của anh vẫn ôm siết lấy cô, hơi thở nóng phả lên mặt cô. Hít một hơi thật sâu, chuẩn bị một khuân mặt thật lạnh lùng, cô quay lại:

- Anh.......!


Khóe môi chưa kịp thốt lên những lời lẽ cay độc, Haibara đã ngay lập tức khựng lại bởi màu đỏ thẫm đang loang ra trên chiếc gạc trắng. Anh ấy thậm chí còn không khoắc thêm 1 chiếc áo khoác mà cứ thế chạy đi tìm cô sao? Ngôc nghếch! Anh làm như thế càng khiến cô không thể rời xa anh được! Khuân mặt Subaru giờ trắng bệch. chắc do mất máu nhiều. Vết thương chưa lành không thr chịu đựng được quá nhiều hoạt động mạnh. Subaru đổ sụp người xuông. Khóe môi anh vẫn mỉm cười, mấp máy:

-Đừng rời xa anh!


Lời nói nhỏ dần rồi chìm vào không gian im lặng. Ai không thể thốt lên lời nào chỉ biết quỳ xuống bên cạnh anh, bàn tay bé nhỏ khẽ lay anh dậy, nước mắt rơi lã chã, miệng cô khong ngừng lẩm bẩm:

-Subaru, em không đi nưa, tỉnh dậy đi!


Ngoài trơi, tuyết bắt đầu rơi


Rhum tỉnh dậy. Trời lạnh quá. Các vết thương của cô lại đau nhức , rát buốt. Thở khó nhọc cô mở mắt nhìn không gian xung quanh, tối đen như địa ngục vậy? Phải chăng cô đang bước về bên tử thần. Vị mặn và tanh cuả máu trên đầu lưỡi khiến cô hơi tỉnh ra. Thì ra cô vẫn chưa chết! Nụ cười nở trên môi cô mệt mỏi.

- Lâu rồi không gặp- Boss mỉm cười nhìn người đàn bà xinh đẹp trước mặt.


Rika nhìn nụ cười trong lòng không giấu nổi sự khinh bỉ. Tuy bà và ông ta đều là những kẻ đứng ngoài pháp luật nhưng ông ta quả là một con cáo thành tinh. Ông ta có vẻ ngoài khá anh tuấn, thư sinh nhưng bàn tay tưởng như đã giúp bao cảnh đời vất vả ấy lại nhuốm máu của chồng bà, cướp đi đứa con mới sinh của bà,suýt nữa giết chết bà! Bà đã mất tất car chỉ vì ông ta!

- Quả thật Rhum rất quan trọng với ông!- Nụ cười khinh miệt nở trên môi người đàn bà!


- Còn đứa bé ấy rất quan trọng với bà!

-Nó đâu?- Giọng Rika đột nhiên đanh lại

-Theo bà thì sao?

Hai cặp mắt lạnh nhìn nhau đủ để khiến những kẻ yếu tim chết đứng

-Tôi đã mang nó đến! Đưa tôi đến gặp Rhum. Tôi cần biết Rhum an toàn


Người đàn bà có mái tóc bạch kim suy nghĩ một lát rồi đứng dậy

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 19:

Rhum thấy cơ thể mình đau nhói. Tử thần , hình như ông ta đang đến. Cô có thể nghe thấy hơi thở lạnh lẽo của ông ta bên tai cô.cô mỉm cười. Thì ra chết là như vậy. Đau đớn như vậy. Cô còn gì để nuối tiếc không. Rất nhiều! Nhưng cô không thể làm gì khác. Cuộc sống này vốn vậy. Nếu buộc phải chết thì hãy chết thật nhẹ nhàng! Nếu buộc phải chết, co sẽ mỉm cười thật tươi để đón nhận tử thần.


Nếu cô chết, cô sẽ không còn cảm thấy đau nữa!


Nếu cô chêt, cô sẽ được giải thoát tất cả!


Nếu cô chết, cô sẽ gặp lại những người mà cô yêu thương: cha, mẹ, em trai và…


Cô mỉm cười, nếu cô chết, có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng…



“Penny for my thought, oh no, I sell them for a dollar
There so much more after I am a gonner

May be then you heart, the words I been singing
Funny when you dead, how people start listening”


Rhum mỉm cười buồn bã. Cuộc đời cô, sẽ kết thúc ở đây. Nhưng cô còn nhiều điều để hối tiếc lắm!

Cô thấy vị mặn chát trên đầu lưỡi. Máu hay nước mắt?


Gin nghe thấy tiếng hát quen thuộc. Là Rhum. Chỉ có cô ấy mới có thể hát ngay cả khi lâm vào nguy hiểm. Nhưng giọng hát yếu ớt quá! Chắc cô ấy mệt mỏi lắm! Tối sẽ cứu em ! Rhum ạ!


Gã đàn ông lại bước vào. Con mồi này của hắn quả là thú vị. Máu của cô ta rất thơm và ngọt.


- Cô em nên khai ra dãy số tử thần! – Giọng khàn đục tiếng anh không chuẩn- Cô sẽ không phải chịu đau đớn nữa!


Rhum không nói gì, chính xác hơn, cô không đủ hơi sức để nói nữa! Hơi thở của cô giờ khó nhọc quá!


Nỗi đau ập đến khi hắn cắn mạnh vào vai cô, máu lại túa ra, ào ạt.


Gin chứng kiến cảnh Rhum bị hành hạ. Trong trái tim hăn đau đớn xen lẫn hận thù. Cô gái mà hắn nâng niu, hắn không cho phép ai được hành hạ cô ấy.


Liên tiếp 8 viên đạn gă, vào ngực gã đàn ông kia. Máu bắn ra, tung tóe. Rhum ngước lên nhìn Gin, đôi mắt mệt mỏi không rõ là yêu thương hay thù hận



Có vè người của ông đã ra tay! – Rita Saracova mỉm cười quay về phía Boss


Đúng vậy! Bà sẽ không cướp được thứ gì cả ta đâu!- BOSS đi theo người đàn bà


Nhưng ông đã cườp đi thứ quý giá nhất của ta!


Và không bao giờ trả lại



BOSS giương súng, nhắm thẳng vào đầu người phụ nữ đi trước. Bà ta vừa bước vào căn buồng giam Rhum thì


Phằng


Viên đạn găm vào tim, nỗi đau tột đỉnh. Máu túa ra.


Rhum quay lại khi nhìn thấy ánh sáng, thứ ánh sáng yếu ớt của mặt trời. Cô nhìn thấy người đàn bà có mái tóc bạch kim. Bà ta cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Trong vòng tay của Gin, cô biết mình an toàn và người đàn bà ấy, với một vết thương như vậy thì thời gian sống sẽ được tính bằng giây.


Gin nhìn người đàn bà, dửng dưng. Hắn đã quen vs máu. Bây giờ, điều duy nhất hắn quan tâm là Rhum.


Rhum thở gấp vì những gì đang diễn ra. Sự thật. Luôn như thế.



Rhum, chúng ta đi thôi!



Gin lạnh lùng bế Rhum dậy. BOSS đã quay đi .


Rhum đẩy Gin tránh xa mình. Cố gắng hết sức. Cô nhoài người bò về phía người đàn bà. Bà ấy vẫn còn thở. Dù yếu ớt!



Tôi sẽ giúp bà!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 20:

Nước mắt của Rhum lăn dài trên má. Người đàn bà hết nhìn Rhum rồi nhìn sang Gin. Bà mỉm cười nhắm mắt.



đi thôi! – Gin lạnh lùng


Giúp tôi chôn cất bà ấy cẩn thẩn. Giúp tôi!



Rhum nhìn Gin với ánh mắt thiết tha rồi ngất lịm. Hắn vội vã đặt cô nhẹ nhàng lên xe rồi quay lại chỗ người đàn bà kia. Hắn không hiểu sao người đàn bà này lại cả gan hành sự ở đây. Thế lực của bà ta đang lớn mạnh ở Nga, dần chiếm được ảnh hưởng tại Trung Quốc. Đáng lẽ bà ta nên an phận như vậy. Nhật dù gì cũng không phải địa phận hoạt động của bà ta nhất là khi tổ chức của hắn đag lớn mạnh từng ngày. Bà ta có lẽ thừa thông minh để hiểu rằng : “Đất có thổ công, sông có hà bá”, liều mình sang Nhật với một đám lâu la khát máu kia, đáng lẽ ngay khi có Rhum trong tay, bà ta vê Nga ngay. Bà ta sao lại còn cố ở lại Nhật chứ! Điên rồ! Còn Rhum , bà ta đã hành hạ Rhum như thế nào, thử xem trên người cô có còn chỗ nào không bị thương vậy mà cô vẫn cầu xin hắn chôn cất bà ta. Thật kì lạ!


Gin đến bên người đàn ba Nga ấy. Khuân mặt bà ta có gì đó nhẹ nhõm. Không hiểu sao khi bế bà ta lên, hắn lại cảm thấy một sự gần gũi kì lạ! Hắn cũng không thể giải thích được cảm xúc của mình hiện tại. Hắn đã chứng kiến nhiều cái chét, thậm chí còn ghê rợn và đau đớn hơn nhưng không hiểu sao khuân mặt người đàn bà này lại khiến hắn cảm thấy nhói đau. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bế một xác chết, lần đầu tiên chôn cất 1 người




Á!- Sabura kêu khẽ- Em nên nhẹ tay một chút


Anh im đi! – Haibara vừa băng bó vết thương cho Sabura vừa cau có- ai kiếm anh đuổi theo em!



Sabura mỉm cười nhìn Ai. Rõ ràng là rất hạnh phúc nhưng sao cứ cau có thể nhi?

- Nhìn đủ chưa?- Ai nhíu mày hỏi



Chưa!



Nói rồi anh vòng tay ôm lấy cô bé nói tiếp,



Thế này mới đủ



Ai định giằng tay anh ra nhưng nghĩ đến cảnh anh nhợt nhạt ngã xuống tuyết, cô lại cảm thấy có một điều gì đó bóp nghẹn trái tim mình! Anh là ai, tại sao luôn lo lắng cho cô! Càng ngày cô càng có cảm giác anh đã phát hiện ra toàn bộ bí mật của cô, không sót một thứ gì! Hình như anh đã biết tất cả


Bắt gặp vẻ đẹp trầm mặc của Ai, Subaru dường như nhận ra. Cô bé này chẳng lẽ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật của anh. Không đợi anh suy đoán thêm, Ai đằng hắng hỏi thẳng:



Tại sao anh lại chạy đi tìm em khi vết thương còn chưa lành?


Anh lo lắng cho em mà! - Subaru giả vờ ngây thơ- Trẻ con bỏ nhà đi không tốt đâu!


Ai nói với anh là tôi bỏ nhà đi!- Ai trừng mắt nhìn anh, chẳng lẽ tên Kudo ngôc nghếch kia đã đưa cho anh xem lá thư của cô!


Conan nói là em biến mất mà! Anh chạy đi tìm thì thấy em tay xách nách mang bao nhiêu đồ đặc nên đoán là em bỏ nhà đi. - Subaru đằng hắng rôì quay về phía Ai nghiêm giọng- sao em bỏ nhà đi hả?


Em......- Ai lúng túng- em đâu có bỏ nhà đi, em sang nhà Ayumi chơi chứ!



Ai nói rồi, vội vã cúi xuống tiếp tục công việc băng bó. Cô không để ý một nụ cười âu yếm và ánh mặt đầy tình yêu thương đang hướng về phía mình!


Subaru mỉm cười thở phào! May mà cô chỉ hỏi về việc anh chạy đi tìm cô. Cô mà hỏi về những lời anh nói với cô trong lúc không kiềm chế được bản thân thì chắc anh sẽ không thể đưa ra được một câu trả lời thuyết phục nào! Nhìn cô gái nhỏ xíu đang đi xung quanh mình, cặm cụi , chuyên cần băng lại vết thương đã rách của mình, anh cảm thấy ấm lòng. Và đột ngột anh choàng tay ôm lấy cô. Hơi ấm của cô đang ôm trọn lấy anh! Anh biết anh đã tìm thấy thiên thần của đời mình nhưng sao anh không thể giữ nổi cô! Nụ cười trên môi anh vụt tắt khi nghĩ về điều đó nhưng vòng tay anh vẫn ôm chặt lấy cô. Anh thực sự không muốn xa cô!Một phút giây thôi, anh sẽ níu giữ tất cả những thứ thuộc về cô!


Ai bất ngờ trước hành động của Subaru nhưng chính cô cũng không muốn thoát khỏi vong tay anh, nó chắc chắn, và ấm áp khiến cô có cảm giác mình đang được bảo vệ, được chăm sóc và được yêu thương. Cô đã rất rất muốn ôm anh nhưng lý trí không cho phép. Một phút thôi, lý trí xin hãy để cô phiêu trong những cảm giác ngọt ngào này! Một phút thôi, cho cô được sống đúng với những gì trái tim mình mách bảo. Một phút thôi, xin hãy cho cô được làm cô, được trở về vs con người thật của chính mình!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 21:

- Moị việc sao rồi?

Gin hỏi bằng gương mặt lo lắng thái quá sau khi đã trôn cất xong người đàn bà tóc bạch kim ấy! Hắn nhìn Vermouth khẽ phả những làn khói mỏng lên trần nhà vs ánh mắt tức giận!

- Cognac vẫn đang ở trong đó!

- Cái gì? - Gin gần như hét lên- Đã 3 tiếng kể từ khi Rhum được đem tới đây rồi mà!

- Anh sao lo lắng vậy?- Vermouth khẽ thả 1 làn khói vào mặt hắn- Không phải anh rất ghét Rhum sao? Anh từng nói chỉ muốn cô ấy cuốn xeó khỏi cuộc đời của anh sao? Giờ sao lại lo lắng thê? Hay anh sợ Boss sẽ giết anh nếu cô ấy chết! Hay là anh đã......

- Cô câm mồm đi! - Gin gằn từng chữ

Tiếng cười lanh lảnh cuả Vermouth vang lên trong không gian yên tĩnh đến nghẹt thở này. cười cho tên ngôc này đã khiến bao nhiêu người con gái hắn yêu đau khổ, cười cho số phận đã đặt tình yêu vào một nơi không có ánh sáng! Tình yêu cung giống như hạt mầm, cần phải có ánh sáng thì hạt mầm mới có thể nảy thành trồi, thành cây! Giữa cái xã hội quá đen tối này, lấy gì để đảm bảo cho tình yêu đây? Máu đâu thể tưới cho cây nảy mầm?

- Hai người làm ơn trật tự! Rhum cần được yên tĩnh!

- Sao rồi?- Gin hỏi vồn vã

- LÀm gì mà lo lắng thế?- Vermouth vẫn tiếp tục mỉa mai

- Nên lo lắng!- Cognac liếc Vermouth nói- cô ấy bị mất quá nhiều máu, thiếu nước, cơ thể suy nhược trầm trọng. Tình trạn hiện tại: hôn mê sâu! Khả năng tỉnh lại: rất khó đoán trước, 1 tháng, 2 tháng, hoặc 1 năm, 2 năm hoặc mãi mãi khong tỉnh lại! Nói cách khác, cô ấy có khả năng trở thành người thực vật

- CÁI GÌ?- Gin hét lên hoảng loạn-Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy?

Túm lấy cổ áo của Cognac, Gin suýt không giữ nổi bình tĩnh. Mắt hắn đỏ au, vằn lên những tia bực bội


- Cậu xem đi! - Conan đằng hắng đưa cho Ai xem bức ảnh- cậu thấy thế nào?

- Tổ chức hả?- Ai nhìn bức ảnh ấy, những bóng áo đen quen thuộc khiến cô giật mình

- Vụ giết người mới nhất của tổ chức, một người đàn ông đã vô tình chụp được. NGười chết là một nhóm Mafia Nga! Một người mất tích.

Conan kết thúc câu chuyện vằng ánh mắt chăm chú nhìn vào Ai, cô gái ngồi im lặng, khuân mặt bình thản đến lạnh lúc. Đôi mắt xanh lặng như hồ, không chút gợn sóng. Khuân mặt ấy như đang đón chờ tử thần đến vậy!

Ai nghe những thông tin mà Conan mới cung cấp. Cô nhân ra tất cả những bóng áo đen trong này, có những người đa từng yêu thương cô, có người từng giúp đỡ cô, có người đã từng cười với cô, có người từng khóc cùng cô,... Nhưng đứng trước nhiệm vụ của Boss thì họ vẫn có thể quay đi lạnh lùng như thế! Cô đã quen. Cô sẽ không sợ hãi nữa! Vì sự sợ hãi của cô mà những người co yêu thương đã mât quá nhiều! Bỏ mặc Conan ngẩn ngơ trên ghế bành to với bức ảnh đầy máu kia, cô đi vào phòng anh. Anh đang ngủ, yên lành và thanh thản. Cô muốn níu giữ mãi nụ cười của anh trong trái tim. Có thể cô ích kỉ, có thể cô nhỏ nhen, có thể cô chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến sự an toàn của anh nhưng cô sẽ nghe theo tiếng gọi của trái tim mình. Cô sẽ chế ra thuốc giải, đối mặt với tổ chức, và mạnh mẽ sống. dù cô chết thì cô đã được sống như thế, không hối hận.


Gin lặng nhìn cô gái nhỏ bé trên chiếc giường đen như đêm của hắn. Cô gái ấy nằm yên ,thở nặng nhọc. Băng cứu thương băng trắng người cô. Những vết thương của cô càng khiến hắn đau lòng. Nếu hôm đó hắn không để cô đi, nếu hôm đó hắn giữ cô lại bên mình thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ hắn thấy chới với. Cô đã từng ngồi đây, mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với hắn, với Vodka. Hắn nhớ tay cô rất ấm nhưng sao giờ đây nó lại lạnh lẽo thế này? Có phải cô đang muốn rời bỏ hắn, cô đang đi dần về phía tử thần mà bỏ lại hắn ư? Sao cô lại đối xử tàn nhẫn với hắn thế? Nụ cười của hắn nở trên môi nghiệt ngã và đau đớn.
Sửa Bài Viết Trả lời Trả lời với trích dẫn
10-01-2013, 07:29 PM #68 syringa1207
Thám Tử Nghiệp Dư

Tham gia ngày
Mar 2012
Bài gửi
150

Trên đời gọi là sợ hãi. Thứ sợ hãi vô hình nhưng nặng nề. Hắn đang sống trong tình trạng như thế. Tình trạng mệt mỏi và ngày nào cũng đối diện với sợ hãi. Nỗi sợ hãi mất đi người con gái ấy khiến hắn mệt mỏi và hoảng loạn. Khẽ chạm vào đôi mắt nhắm nghiền của Rhum, hắn nhắm mắt tưởng tượng về những ngày xưa cũ, đôi mắt luôn hướng về hắn với niềm vui và niềm tin vô điều kiện. Đôi môi này trước đây luôn thường trực một nụ cười hạnh phúc, luôn phát ra những âm thanh dịu ngọt. Giờ đây cô chỉ im lặng, mắt nhắm nghiền và thở khó nhọc. Đôi mắt hắn hướng về phía cô, buồn thăm thẳm. Khẽ nắm lấy bàn tay lanh ngắt của cô, hắn vẫn nhớ rõ cái cảm giác hơi ấm của cô chuyền sang hắn, giờ tay hắn đã ấm hơn cô. Thật buồn vì điều đó.


Vodka nhìn đại ca của hắn và cô gái mặt trời, cái cách mà hắn gọi Rhum. Hắn khẽ thở dài. Trong đôi mắt lạnh lùng đến tê tái của sát thủ số 1 của tổ chức là một nỗi đau và nỗi sợ hãi vô hạn. Hắn chưa bao giờ thấy đại ca hắn như vậy? Rhum đã nằm trên giường hơn 3 tháng, ngôi nhà trở nên buồn thảm đến ám ảnh. Hắn nhớ khi Sherry ra đi, không khí của ngôi nhà cũng vẩn lên mùi u ám nhưng không đáng sợ bằng lần này. Có lẽ mặt trời biến mất tốt vẫn tốt hơn là mặt trời trở về nhưng không thể toả sáng. Hắn nhìn đại ca khẽ hôn nhẹ vào bàn tay lạnh ngắt của Rhum, và trong một khoảnh khắc, có lẽ hắn và đại ca đã cùng ý nghĩ:


- Mau trở lại đi, Rhum!


-----------------------------------------------------------------------------------------------------


Ai ngồi lặng bên dòng sông. Bên cạnh cô là Subaru.Từ ngày cô tự ý bỏ nhà đi, anh luôn theo sát cô đến mức cô nhiều khi cô cảm thấy khó chịu. Nhưng anh chỉ cười hiền và hầu như không cho những lời cô nói vào đầu. Cô thở mạnh. Ngắm nhìn dòng sông trong sắc nắng tháng 3 rực rỡ, ấm áp. Cô đến đây, gần như mỗi ngày nhưng Sakura thì đã biến mất hoàn toàn, cô không thể gặp lại người con gái ấy.



- Em đến đây gần như hằng ngày !


- Tôi thích đến đây !- Cô đáp


- Cô gái tóc bạch kim hôm đó đã ngồi cùng em- Anh trầm tư- Em đến để gặp cô ấy !


Cô khẽ gật đầu, thật buồn vì không được gặp cô ấy. Đôi mắt của cô thoáng buồn. Cô luôn tin rằng cô ấy sẽ luôn ngồi đó, bên cạnh cô và trò chuyện chia sẻ với cô. Nhưng hình như cô ấy đã đi và không bao giờ quay lại


Cô đứng dậy, khẽ phủi quần áo. Anh nắm tay cô, cả hai cùng bước đi trên con đường tắt nắng. Cô quay lại ,khẽ lẩm bẩm :


- Chị sẽ quay lại, đúng không Sakura ?

------------------------------------------------------------------------------------------------------



Hắn cảm thấy cử dộng nhẹ từ ngón tay Rhum và hàng mi dài của cô khẽ cử động. Hắn đứng bật dậy, gào lên :


- Vodka, gọi Cognac ngay !


Tay hắn nắm chặt cô hơn, miệng không ngừng lẩm nhẩm :


- Dậy đi, dậy đi ! Rhum ! Tỉnh lại ngay cho tôi !


Cô khẽ mở mắt, khung cảm mở ảo cà chói loà khiến mắt cô chưa thể thích ứng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng mở lại một lần nữa, Mắt cô đã dần quen với ánh sáng và bộ não bắt đầu hoạt động. Căm phòng màu đen quen thuộc, khuân mặt lạnh lùng quen thuộc, mái tóc bạch kim quen thuộc nhưng một hơi ấm lạ lẫm đang chiếm trọn lấy cơ thể cô. Bàn tay của Gin đang nắm chặt tay cô. Và kì lạ, bàn tay lạnh giá của hắn hôm nay ấm áp lạ lùng

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


- Cô làm gì vậy? Rhum- giọng Cognac hoảng hốt


Hắn lập tức xông vào phòng, Rhum đang đi quanh căn phòng tim kiếm thứ gì đó còn Cognac vẫn lẽo đẽo theo cô, miệng không ngừng khuyên nhủ cô trở lại gường. Cái quái gì khiến cô ấy dám bước chân ra khỏi giường khi mà vết thương vẫn còn chưa lành hẳn nhi?


- Làm gì vậy?


Cô ngước lên nhìn hắn, ánh mắt không chút cảm xúc. Cái nhìn trống rống của cô khiến hắn hoang mang và hoảng sợ. Hắn nhướn mày đáp trả.


- Mấy người ra ngoài- Hắn nhìn Rhum và ra lênh


Vodka và Cognac đã bước ra để lại cô và hắn trong căn phòng lạnh lẽo. Cô tránh ánh nhìn lạnh lẽo của hắn, cô sợ, sợ cái cảm giác khi cô nhìn vào hắn, trống rỗng và mênh mông. Cô ghét cay ghét đắng cái cảm giác lạnh lẽo mà hắn luôn mang lại cho cô. Dù cô có cố gắng sưởi ấm tâm hồn hắn thì hắn vẫn không thay đồi,vẫn lạnh lẽo như thế. Cô sợ cái cảm giác bất lực của chính bản thân mình. Cô bước nhanh ra phía cửa, lần tránh hắn


Nhưng khi tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa, một lực mạnh ép sát vào cơ thể cô, hơi ấm khiến cô thấy an lòng. Cô khựng lại, quay về phía sau. Hắn đang đứng trước mặt cô, chống hai tay lên cửa ngăn cản sự trốn chạy của cô. Và đôi mắt hắn ,soi vào đôi mắt xanh của cô như tìm kiếm. Cô nhắm chặt mắt, cô để bản thân không nhìn thấy gì và cố ngăn cản sự tò mò đang sôi sục, thôi thúc.


- Định đi đâu?- hơi thở của hắn phả lên gương mặt cô


- Không liên quan tới anh- Cô đáp, không thèm mở mắt nhìn hắn- Tôi không muốn nhìn thấy mặt kẻ chỉ muốn giết tôi!


Hắn khựng lại. Trong cô, hắn chỉ là kẻ muốn lấy mạng cô thôi sao! Không đúng, hắn luôn muốn cô sống, luôn muốn cô mỉm cười, luôn muốn cô hạnh phúc bên cạnh hắn.


Hắn cúi xuống, thấp hơn nữa, nhẹ nhàng chụp lấy đôi môi xinh xắn đang mỉm chặt của cô. Hắn thấy mềm mại, lưỡi của hắn nhẹ nhàng cạy mở hàm răng và tiến sâu hơn và khoang miệng cô. Hắn thấy ngọt, một vị ngọt ấm áp toát ra từ đôi môi xinh xắn. Hắn thèm muốn hơn nữa vị ngọt ấy. Hắn mút mạnh hơn đôi môi cô, mong muốn vị ngọt ấy cứ kéo dài mãi


Cô không thể tin nổi, hắn đang chủ động hôn cô, đầu óc cô phải mất mấy giây để tiếp nhận cái thông tin động trời ấy, cô gắng sức đẩy hắn ra, nhưng hoàn toàn vô ích, hắn quá khoẻ và vòng tay hắn ôm qua eo cô quá chặt. Đôi môi lạnh của hắn như cuốn lấy môi cô, hắn như đang rút cạn sinh lực cô vậy!


Cảm nhận thấy hơi thở của cô đang yếu dần ,hắn từ từ dừng lại nhưng đôi môi vẫn đang lưu luyến trên môi cô.


- Giờ em còn muốn đi nữa không? – Hắn thì thầm và tai cô và nhìn sâu vào đôi mắt cô.

------------------------------------------------------------------------------------------------------



Haibara ngắm nhìn những bong hoa anh đào đang khẽ chao liệng đáp xuống mặt đất. Cô mỉm cười buồn bã. Cuộc đời cô cũng giống như bông hoa ấy, không biết đến lúc nào ,một cơn gió thoảng qua và mang cánh hoa cuộc đời cô trở về với đất mẹ. Hoa anh đào- Sakura, cô gái ấy đã bước vào cuộc đời cô như một cánh hoa nhưng lại ra đi quá vội vã khiến cô buồn và nhớ mong khôn tả.


- Xin chào!- Giọng nói ấm áp vang lên


- Sakura- cô ngạc nhiên rồi ào về phía Sakura


- Lâu quá rồi không gặp em! – Sakura mỉm cười – em ổn chứ


- Em ổn! Chị đã đi đâu trong suốt thời gian qua vậy?- Ai hỏi


- Chị có chuyến công tác đột suốt sang Paris! em đến đây một mình à?


- Không ạ!- Ai lắc đầu


- Ai- chan- Ayumi chạy về phía cô bé- Ai vậy?


Đi cùng với cô bé tóc ngắn dễ thương ấy là một 3 cậu bé: một béo ú, một gầy, mặt tàn nhang, một đeo kính tri thức. Và bên cạnh họ là một chàng thanh niên khá trẻ, chúng hơn 20 tuổi, đeo kính, tóc nâu. Sakura mỉm cười đứng dậy chào họ:


- Xin chào, chị là Sakura, mấy em là bạn của Haibara?


- Vâng! - bọn trẻ đông thanh


- Em là Genta- cậu bé béo ú trên tay vẫn cầm 1 chiếc bánh giới thiêu


- Em là Mitsu


- Em là Ayumi! Chị xinh quá!


- Em cũng rất xinh- cô nhẹ nhàng vuốt mà cô bé- còn em?


- Em là Conan


- Conan ? Ba mẹ em có vẻ là fan bự của Sherlock Homes


- Vâng- thẳng bé nhanh chóng gật đầu


Cô đứng thẳng dây, ánh mắt chiếu vào chàng trai đi cùng bọn trẻ. Giấu sau cặp kính ấy, đôi mắt đang chăm chú hướng về phía cô, bàng hoàng.


- Xin chào, tôi là Okita Subaru!- anh giấu sự bối rối trong cái bắt tay đầy tự tin


Sakura cũng nắm lấy tay anh, trong giây phút, anh nhận ra nụ cười mỉa mai của cô ấy. Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ càm giác của anh đã đúng, cô gái tóc bạch kim mà Haibara yêu quý ấy chính là cô. Chẳng lẽ cô ấy cố gắng tiếp cận bé Ai?


Subaru thả mình trong những suy nghĩ về Sakura cho đến khi cô ấy vẫy tay tạm biệt mọi người, hoà mình vào những cánh hoa anh đào mềm mại nhẹ bay trong gió. Chiếc điện thoại của anh khẽ rung lên. Tin nhắn đến. Số lạ. số của người đã gọi điện thông báo cho anh nguy hiểm trong đến giáng sinh.


“Gặp tôi tại Zemi café trong 10’ nữa”



- Anh có việc phải đi ngay, mấy đứa tự về nhà nhé !


Không đợi bọn trẻ trả lời, anh lao đi ngay. Chẳng lẽ người thông báo chính là Sakura. Chẳng lẽ Sakura đã bước chân vào vũng bùn đen tội lỗi ấy ? Chẳng lẽ cô ấy lại ngốc nghếch đến vậy ?


Anh nhìn qua khung cửa kình trong suốt của tiệm cafe. Sakura đang ngồi đó, khuấy ly cappucino một cách lơ đếnh. Đôi môi cô vẫn nở nụ cười quen thuộc và đôi mắt nhắm lại thưởng thức bản nhạc du dương từ cây dương cầm nhỏ.


- Sakura !- Subaru gõ nhẹ tay xuống bàn gây sự chú ý !


- Ồ, mời ngồi- cô mỉm cười gật đầu- tôi nên gọi anh là gì đây ? Okita Suabru ? Akai Shuchii hay Dai ?


Subaru nhìn chăm chú vào cô gái có mái tóc bạch kim óng ả ấy. Nụ cười nửa miệng của cô bé ấy giống như 4 năm trước khi lần đầu tiên anh gặp cô. Và anh nhớ nó vẫn rực rỡ như thế vào lần cuối cùng anh nhìn thấy cô cách sau cái chết bi thương Akemi. Hôm nay, cô ngồi trong tiệm café này, vẫn với khuân mặt bình thản như thế, nhưng anh sợ cảm giác đối mắt với cô. Anh sợ cô biết mình là Akai, là Dai, là người yêu của Akemi, là người đã gián tiếp gây ra cái chết cho Akemi. Anh sợ đối mặt với cô với tư cách là Dai. Anh sợ cô sẽ nói cho bé Ai biết, anh sợ ….


- Không cần hoảng hốt như vậy đâu?- Cô mỉm cười nhìn anh


- Em đã biết! – Lấy lại bộ mắt lạnh lùng,anh bình tĩnh trả lời


- Anh biết thừa khả năng của tôi mà!- cô khuấy nhẹ cốc café- An tâm đi, tôi sẽ không nói cho Shiho biết đâu!


Anh im lặng. Cô gái này không hề thay đổi gì cả. Cáichết của Akemi dường như không hề thay đổi được cô ấy. Cái vẻ bình thản và nhẹ nhàng chưa bao giờ biến mất trong con người này.


- Vậy em muốn gì ở tôi?


- Bảo vệ Shiho! – cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc- Chận chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi!


- Sao cô biết?


- Vì tôi là người tham chiến! Tôi đã gia nhập vào tổ chức. Mật danh của tôi là Rhum. Người gọi điện cho anh vào đêm giáng sinh cũng là tôi. Tôi dã cố tình tiếp cận Shiho để bảo vệ cô bé, không ngờ anh lại nhanh tay hơn !- Cô mỉm cười


- En gia nhập tổ chức- Anh đã suýt gào lên khi nghe cô nói- Em bị điên không ? Akemi đã cố gắng làm mọi việc để ngăn cảm em gia nhập vào địa ngục đó cũng như đã cố gắng để Shiho thoát ra khỏi nó, tại sao em lại ngu ngốc như vậy ?


- Anh không có quyền lên lớp tôi Dai ạ! Xem cách anh gián tiếp giết chị Akemi xem? Anh đã giết chị ấy không bằng súng, cái chết ấy còn đau đớn hơn tất cả! Tôi không hận anh, cũng không ghét anh vì điều đó, ngược lại tôi tôn trọng anh vì anh đã đem đến tình yêu đích thực mà chị Akemi đã chờ đợi. Yêu anh là quyết định của chị Akemi, tôi tôn trọng nó và cũng mong anh tôn trọng quyết định của tôi. Tôi cần bảo vệ những người tôi yêu thương !- cô mỉm cười đứng dậy- về đi ! Bé Ai đang đợi anh đây !


Bóng cô khuất sau lớp của kính của tiệm cafe và hoà vào dòng người ồn ã xung quanh khu phố tấp nập. Ạnh vẫn ngồi đó, ly cafe nguội ngắt. Nhìn ra ngoài, trời bắt đầu mưa lâm thâm. Nhưng hạt mưa rơi xuống, reo rắc một nỗi cô đơn đến tuyệt vọng. Anh ngước lên bầu trời u tối mở mịt mây, anh biêt Akemi đang ở trên đó và dõi theo anh. Cô ấy chắc giận anh lắm. Anh đã hứa sẽ bảo vệ Shiho và Sakura ,thế nhưng anh chẳng thể làm gì cho cả hai. Bật lực ! Anh thấy mình quá vô dụng!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 22:

Hắn bước vào căn phòng quen thuộc. Hương hoa tử đinh hương dịu dàng cuốn lấy khứu giác hắn. Cô gái hư hỏng của hắn đang ngủ ngon lành trên giường. Nhân cơ hội hắn sang Mĩ, cô đã trốn Vodka ra ngoài chơi. Hắn thật không yên tâm về cô chút nào. Một lần còn chưa đủ làm bài học cho cô hay sao. Cô đúng là không bao giờ biết nghe lời. Hắn thở dài,nhưng hắn chẳng thể nào cáu gắt được với cô bởi nhìn cô trong lúc này, ngay cả khi ngủ, nụ cười vẫn vương trên khoé miệng xinh. Hắn ngắm nhìn thiên thần của hắn đang say giấc lòng bồi hồi những cảm xúc khó tả. Hắn muốn giấy phút này cứ kéo dài mãi.


- Uhm- hình như hắn làm cô tỉnh- Gin !


- Giờ thì anh đã hiểu tại sao tên người Nga ấy lại muốn máu của em !- Hắn mỉm cười ranh ma nhẹ hôn vào chiếc cổ trắng ngần của cô- nó quá thơm và quyến rũ


Cô có vẻ vẫn còn ngái ngủ, xoay người lại ,dịu đầu vào ngực hắn hỏi nhỏ :


- Sao anh về sớm thế?


Hắn mỉm cười nhìn cô định thốt lên một câu mỉa mai nào đó nhưng cô đã ngủ mất rồi.Ôm chặt cô vào lòng, tận hưởng giây phút bình yên hiếm hoi trong cuộc sống tanh nồng mùi máu của hắn, hắn thì thầm với cô :


- Anh nhớ em

--------------------------------------------------------------------------------------------



Haibara không thể nào tập trung được. Từ cái cuộc hẹn quan trọng trở về đến nay, khuân mặt Subaru trở nên lo lắng và khắc khoải hơn thường lệ, anh vốn đâu có như vậy. Nụ cười hiền lành của anh trở nên gượng gạo và khuân mặt vui vẻ trở nên trầm buồn. Đôi mắt suy tư, vô định và dường như hoàn toàn không tập trung và những gì cô nói. Có chuyện gì xảy ra với anh ?


Subaru ngồi im trên chiếc ghế bành, mắt vẫn hướng ra phía ô cửa sổ. Không gian bên ngoài thật u tối. Anh cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Anh lại nghĩ về Sakura, “Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu”? Ý của cô ấy là gì ? Anh mệt mỏi day trán suy nghĩ ? Phải chăng điều Akemi từng nói với anh là sự thật, Sakura là người nắm giữ dãy số tử thần, là người duy nhất có thể cứu được Shiho.


- Này, anh nghĩ gì vậy ?- Ai nhăn nhó hỏi


Anh không đáp, mỉm cười hiền lành. Trong anh có một cái gì đó thôi thúc anh kéo cô bé của anh lại, ôm chặt lấy cô bé. Haibara của anh thật quá nhỏ bé và mỏng manh. Anh sợ cái cảm giác hơi ấm của cô bé mất đi. Cuộc gặp giữa anh và Sakura khiến anh thấy sợ thời gian. Thời gian mang yêu thương đến bên đời anh nhưng thời gian sẽ cướp đi yêu thương của anh như nó đã làm với Akemi. Anh sợ và anh gần như chắc chắn rằng nếu Shiho biết anh là Dai, là Akai, cô bé sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nụ cười của anh nở trên môi buồn bã và tuyệt vọng. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu đỏ của cô bé khẽ nói :


- Đừng rời xa anh,được không bé Ai ?


Cô im lặng để anh ôm siết mình trong vòng tay. Những lời anh nói khiến cô thấy yên bình và ấm áp. Trái tim dường như có một làn gió nhẹ thoảng qua khiến nó khẽ rung rinh. Mỉm cười, cô thấy mình tự gật đầu với anh.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Anh gặp một thành viên của tổ chức ư?-Conan nhíu mày nhìn Subaru

- Cô ây chính là cô gái mà em đã gặp hôm trước! - anh từ tốn uống li trà mới pha- Sakura

- Cái gì?- Conan hoảng hốt- Vậy chị ta tiếp cận Ai-chan để........

- Đừng lo, cô ấy không bao giờ hại bé Ai đâu!

- Điều gì làm anh chắc chắn vậy- Conan nổi nóng- Cô ta là người của tổ chức

- Sakura là một cô gái đặc biết- Anh nhìn vào không gian vô định- là một thiên thần. Akemi là người đã nuôi lớn cô bé ấy sau khi ba mẹ cô bé ấy chết. Akemi luôn bảo vệ và chăm sóc cô ấy, dồn toàn bộ tình yêu thưởng của mình cho Sakura. Cô bé ấy luôn lạc quan và tin tưởng vào tương lai, luôn tìm ra điểm tốt cho mọi việc và chấp nhận đau khổ như một lẽ tự nhiên. Khi anh tiếp cận Akemi, Sakura đã biết nhưng cô ấy tin vào tình yêu mà Akemi dành cho anh! cuối cùng thì......

- Một kẻ tay đã dính máu thì.......

- Sakura chưa từng giết người- Subaru nói- cô ấy là người nắm giữ dãy số tử thần

- Dãy số tử thần?- Conan ngạc nhiên lặp lại

- Cha của Sakura là Jason Cullen, một trong những lập trình viên vĩ đại nhất trong lịch sử, là lập trình của CIA. Ông ấy đã thiết lập hệ thống bảo mật cho 200 ngân hàng lớn nhất trên thế giời và kho dữ liệu mật của CIA. Ông ấy đã lập ra một dãy số gồm 4, 2 tỉ con số được sắp xếp theo một quy luật mà chỉ có ông ấy biết. Người nào nắm được dãy số này sẽ kiểm soát được toàn bộ 200 ngân hàng và CIA. Nó được xem dãy số tử thần.

- Và Sakura biết nó!- Conan nhận xét

- Sakura là thần đồng toán học. Năm cô bé 5 tuổi, cô bé đã có thể nhớ đến được một dãy số lên dến 3tỉ con sô. Năm cô bé 9 tuổi, gia đình cô bé đã chết trong một vụ hoả hoạn: cha, mẹ và em trai của cô bé đã chết. Cô bé may mắn sống sót và được Boss đưa về! Theo như lời đồn đại, thì cô ấy là người nắm giữ dãy số tử thần.

Subaru nhìn ra không gian u tôi ngoài kia. Anh không tin trên đời này có dãy sô tử thần, nó chỉ là lời đồn đại mà thôi! Nhưng anh cần cái gì đó để bấu víu niềm tin và anh dựa vào cô. Anh hi vọng với việc nắm giữ dãy số không tưởng ấy, cô ấy sẽ cứu được bé Ai của anh. Niềm tin nhỏ nhoi ấy, anh sẽ giữ, để có thể mỉm cười với tương lai.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Vodka lao vào đêm đen với khuân mặt hoảng loạn tuyệt đối. Hắn sợ hãi, hắn lo lắng, hắn cứ lao đi , không mục đích, không hi vọng. Trống rỗng. Hắn thấy sợ nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khuận mặt ấy. Và giọng nói ấy nữa, hắn sợ. Đại ca chưa dạy hắn đối diện với nỗi sợ ấy như thế nào,đại ca chỉ dạy hắn nghe theo lệnh của đại ca và tuyệt đối không bao giờ được từ chối yêu cầu của Boss. Nhưng bản năng sinh tồn đang đưa hắn đi, đang gào thét trong tâm chí hắn. Hắn chạy, không xác định được phương hướng.


- vội vàng thế Vodka, - người đàn ông áo đen mỉm cười


Vodka đứng sững, lắp bắp không nói nên lời. Người đàn ông mỉm cười, lão nhìn khuân mặt hoảng hốt của Vodka bằng cái nhìn thích thú, trò chơi mèo vờn chuột đã kết thúc. Lão giơ súng. Tiếng đạn đanh lại trong không gian. Máu từ từ trào ra từ khoé miệng của Vodka. Cơ thể vạm vỡ của hắn đổ ụp xuống, Sét léo lên, rạch ngang bầu trời, đủ để soi vào khuân mặt kẻ sát nhân. Một khuân mặt hả hê, cái nhìn sắc lạnh đến rợn người.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


- Haibara, nhìn này !- Conan đẩy tờ báo đến trước- Vodka đã chết !


Haibara ngay lập tức chộp lấy tờ báo. Nạn nhân trong bức ảnh đồ đen, cơ thể vạm vỡ, khuân mặt chữ điền vuông vức. Cô không thể tin nổi, người đàn ông trong ảnh là Vodka. Vậy Gin ?


- chỉ có Vodka thôi, không có 1 dấu hiệu nào khác, mình đã hỏi cô Sato, không có bất cứ một dấu hiệu gì bất thường, không có thêm bất cứ nạn nhân nào. Một xác chết. Đó là tất cả những gì cảnh sát thu được tại hiện trường vụ án.


Conan trầm ngâm xem xét tấm ảnh. Cậu khẽ thở dài, càng ngày, cuộc điều tra của cậu càng rơi vào bế tắc. Cậu cầm thông tin, cần manh mối nhưng vô vọng, tất cả mọi chứng cứ đếu biến mất môt cách hoàn hảo.

Haibara nhìn bức ảnh. Thân hình đồ sộ to lớn ấy, khuân mặt ấy vẫn còn cái vẻ hoảng hốt và sợ hãi tột cùng. Cô thả tấm ảnh xuống và trở và phong thí nghiệm.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



“If I die young, bury me in satin

Lay me down on a bed of rose

Sink me in the river at dawn
Send me away with the word of a love song
The shalf knife of a short life
I ‘ve just enough time

A ballad with dove

Go with peace and love”

Rhum vẫn chăm chú nhìn hắn. Cô đừng bản đàn đấy cố ý tại những nốt cao nhất. Hắn vẫn ngồi đó, hai tay ôm đầu. Cô không thấy mặt hắn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau ẩn trong dáng vẻ bi thương ấy. Cô biết với hắn, Vodka quan trọng thế nào. Vodka giống như tên gọi của gã, là thói quen khó bỏ với hắn. Hắn không thể tin nổi Vodka lại chết. Hắn đã tin tưởng rằng dù cả thế giới này có rời xa hắn thì Vodka vẫn sẽ đi theo hắn, nghe lệnh hắn. Nhưng đây là kết cục sao? Vodka chết, thậm chí hắn còn không biết? Kẻ nào? Kẻ nào đã giết Vodka? Hắn thấy bất lực và đau đớn.


Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay ôm lấy hắn. Người hắn lạnh ngắt. Cô biết, giờ im lặng mới là điểu tốt nhất. Tiếng súng đầu tiên của trận chiến cuối cùng đã vang lên rồi sao? Cô thực sự phải tham gia rồi ư? Nhanh thôi, cô sẽ tìm ra kẻ giết Vodka, giải thoát cho tất cả. Cô thở dài, tay nhè nhẹ vỗ vào vai hắn. Mắt cô nhìn ra xa xăm. Trận chiến cuối cùng. Trận chiến cuối cùng.


Hắn dựa vào cô, cảm thấy như trút được phần nào đó nỗi buồn của hắn lên đôi vai gầy của cô. Cô chỉ đơn giản, ngồi đó và im lặng mà sao hắn thấy nhẹ nhõm thế. Hắn thấy mệt rồi! Đã rất lâu rồi hắn mới cảm thấy như vậy, mệt mỏi và muốn dừng chân. Trong cuộc đời tanh mùi máu của hắn, những khoảnh khắc như thế này sao mà hiếm hoi quá!


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


- Cái gì vậy , Haibara- Conan tò mò nhìn vào tập tài liệu mới được gửi đến cho Haibara


Tập tài liệu được gửi tử một người giấu tên. Haibara có dự cảm gì đó , có cái gì trong cô thôi thúc cô mở nó ra. Nó chắc chắn là chìa khoá cho mọi việc.


Cô nhìn chăm chăm vào tập tài liệu ấy, cô đang thấy cái gì thế này, tài liệu về ATPX, thông tin chi tiết cụ thể đến mức cô tin rằng chỉ cần 2 ngày thôi, cô có thể chế được thuốc giải hoàn chỉnh. Thuốc giải vĩnh viên. Cô cắn chặt môi dưới. Ai? Ai? Ai đã gửi cho cô tài liệu tuyệt mật này?


Subaru lén nhìn Haibara và Conan, nụ cười khẽ nở trên khoé miệng anh. Vậy là trận chiến cuối cùng đã thực sự diễn ra rồi. Sakura đã gửi tập tài liệu ấy cho bé Ai, cô ấy muốn cô bé chế ra thuốc giải, mạnh mẽ đối diện với tổ chức như cách mà chị gái cô, Akemi đã làm. Thời gian trốn tránh đã hết. Giờ là lúc Sherry trở lại. Còn Anh, có phải đã đến lúc anh trút bỏ cái mặt nạ của Subaru này rồi không? Có phải thời gian đã đến rồi không? Sao anh lại hoàn toàn không muốn ngày này đến ? Anh mỉm cười nghiệt ngã trước khi quay đi! Anh có nên chuẩn bị cho sự ra đi của Subaru không?



-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rhum đang đứng trước mặt Boss, cô mỉm cười nhìn vào khuân mặt anh tuần điềm tĩnh trước mặt mình:


- Rhum, khoẻ rồi chứ!- giọng nói vang lên, thái độ ân cần nhưng âm sắc lạnh lùng đến vô cảm


- Như ngài thấy đấy! Cô mỉm cười thách thức


Boss nhìn xoáy vào nụ cười ấy. Với kinh nghiệm của một con sói, ông ta biết rằng có điều gì không ổn trong cái cười ấy. Nhưng bản lĩnh của một sói già, Boss vẫn giữ nụ cười niềm nở.


- Vậy là tốt rồi, ta rất lo lắng cho cô. Bây giờ thấy cô bình phục ta rất an tâm


- Cảm ơn ngài ! – Rhum mỉm cười đứng dậy !


- 3 ngày nữa !- Boss đột ngột lên tiếng- hi vọng cô sẽ chứng minh cho ta khả năng của của mình.


Rhum nhìn ông ta khẽ gật đâu. Ba ngày, cô có 3 ngày để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Tự tin bước ra khỏi phòng, cô đóng cửa, trả lại cho không gian nơi đây cái vẻ u tối cố hữu. Boss đột ngột cười vang, cô ta đã quá khinh thường trí thông minh của Boss rồi. NẾu Boss đã muốn có dãy số tử thần thì dù cô ta có muốn hay không, cô ta vẫn buộc phải nói. Kết cục chắc cô ta cũng rõ. Cái chết đang đón chờ cô ta.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 23:

Sakura lặng im bên dòng sông mùa xuân đang bình lặng trôi ! Cái bình lặng ngày hôm nay dự báo cái giông bão của ngày mai. 2 ngày nữa, cô còn 2 ngày nữa thôi ! Cô sắp ra đi thật rôi ! Trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra. Sau trận chiến ấy, liệu cô có còn ngồi đây nữa không ? Đôi mắt cô hướng ra không gian bình yên ấy. Tokyo đẹp, một vẻ đẹp hào hoa nhưng không kém phần lãng mạn.


- Sakura- Haibara đột ngột xuất hiện


- Ai ! Ngồi đi !- cô gượng cười


Cả hai cùng im lặng, mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ riêng. Haibara đã chuẩn bị cho sự ra đi của chính mình nhưng sao khó quá, cô thấy khó để rời xa cuộc sống vốn quá bình lặng, yên lành mà cô bé Haibara đã mang lại cho cô. Cô sợ sẽ phải rời xa những người bạn dễ thương, sợ sẽ phải chia tay với cô gái giống Akemi, sợ sẽ mất đi tình yêu mới chớm nở của cô. Cô sợ hãi tất cả.


- Em sắp đi Mĩ !- Cuối cùng cô cũng nói ra


- Thật sao ?- Sakura không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ mỉm cười


- Vâng !


- Đừng luyến tiếc quá khứ, mạnh mẽ đối diện với hiện thực. Em sẽ thấy được tương lai của mình.


Sakura mỉm cười đứng dậy, chìa tay trước mặt Haibara. Hai cô gái nhìn nhau,Trong giây phút, dường như họ thấy mình ở trong nhau. Haibara mỉm cười gật đầu. Nắm tay nhau, cả hai cùng tiến về phía trước.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Haibara lấy hết can đảm uống viên thuốc mới chế ra. Vĩnh viễn. Cô cầu mong nó là thuốc giải vĩnh viễn. Hi vọng là như thế. Cơ thể chịu tác động của thuốc, mồ hôi của cô đầm đìa và hơi thở đứt quãng.


Cô nhìn mình trong gương. Chào mừng sự trở lại của Shiho Miyano, của Sherry. Cô bước xuống tầng, lại áp lực đó, cô quay đầu lại, định chạy trốn thì:


- Sherry!- giọng nói trầm đục vang lên khiến cô giật mình


Chàng trai da ngăm đen đang nhìn cô mỉm cười gian xảo . Bourbon. Hắn đang xoay xoay chiếc chia khoá đầy tự mãn. Con chuột của hắn đã sập bẫy. Hắn nhìn xoáy vào khuân mặt xinh đẹp của Shiho. Cô không giống chị gái mình, xinh đẹp một cách sắc sảo. Akemi, người con gái mà hắn hận nhất cũng xinh đẹp nhưng đẹp một cách dịu dàng. Cô ta quá ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tay Boss. Một cô gái ngu ngốc. Ngay cả sự lựa chọn trong tình yêu của cô ta cũng quá ngu ngốc. Cô ta chọn một kẻ lợi dụng mình chứ không phải là một người yêu cô ta chân thành như hắn.


- Bourbon!


- Chúng ta đi thôi!- Hắn bình thản kéo tay cô đi, như thế hắn đến đưa cô đi chơi


- Anh nghĩ tôi sẽ đi với anh sao?- Shiho thách thức


- Vậy sao?- Hắn tỏ ra ngạc nhiên, từ tốn lấy chiếc điện thoại ra- tôi chắc chắn cô sẽ đi cùng tôi!


Shiho trợn mắt nhìn bức ảnh. Bác Asaga đang trong tay bọn chúng. Cô cắn chặt môi dưới để ngăn cản sự tức giận và đau đớn


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Subaru nhìn cô gái tóc bạch kim đang bình thản khấy li cappuccino một cách cách lười biếng. Hít hà hơi ấm và ngọt của cappuccino cô gái mỉm cười đẩy mãn nguyện và sung sướng như thế điều ước duy nhất của cô ấy là vị ngọt ngào quyến rũ của ly café này.


- Anh không có cả ngày với em đâu?- Subaru mất dần sự kiên nhẫn


- Em cũng đâu có cả ngày với anh- Cô mỉm cười ương bướng đáp- Tận hưởng cuộc sống đi!Đừng cau có với em như vậy!


Subaru im lặng chờ đợi, Anh biết điều nên làm nhất lúc này là để cho cô ấy có thời gian tận hưởng cuộc sống của riêng cô ấy.


- Em muốn hợp tác với CIA và FBI !- Sakura không nhìn anh nói


- Luôn chào đón em!- Anh đáp lại


- Nhưng em 3 điều kiện


Anh im lặng nhìn cô chờ đợi.


- Thứ nhất, không được giết Vermouth! Thư hai, tha cho Gin và khuyên anh ấy gia nhập FBI, thư
ba, bảo vệ Shiho và yêu thương cô bé ấy thật nhiều.


- cho anh lí do để làm như vậy?


- Mọi chuyện sẽ kết thúc vào ngày mai. Cảng Haido, 8h sáng

------------------------------------------------------------------------------------------



Shiho nhìn không gian u tối nơi đây. Boss đang đứng trước mặt cô. Khuân mặt bình thản của ông ta không khiến cô sợ hãi. Ông ta mỉm cười nhìn cô. Trong mắt ông ta, cô chỉ là con mồi yếu đuối mà thôi.


- Sherry! – Boss mỉm cười- đã lâu quá rồi nhỉ?


Cô im lặng, mắt vẫn dán vào người đàn ông này. Nụ cười mỉa mai đột ngột hiện lên trên môi cô. Cô không sợ hãi nữa, bình thản đón nhận tương lai của mình. Có lẽ cô sẽ được giải phóng.


- Cô thật khiến ta bất ngờ đây! –Boss mỉm cười- rất bản lĩnh


- Cảm ơn!

Ông ta rời mắt khỏi cô và xoay người đi ra phía của. Tiếng cười đanh lại trong không gian, như những tảng đá lớn đè nặng lên trái tim cô.


“If I die young, bury me in satin

Lay me down on a bed of rose
Sink me in the river at dawn
Send me away with the word of a love song

Lord make me rainbown shine down on my mother
She knows I’m safe with you when she stands under my colors
Oh and

Life ain’t alaways what you think it ought to be no
Ain’t even grey but she buries her baby
The sharp knife of a short lìe
I’ve had just enough time”

Shiho mỉm cười khi cất lên nhưng lời hát ấy. Cô đau đớn xót xa cho chính mình. Sẽ chẳng còn ai luyến tiếc cho sự ra đi của cô, sẽ chẳng có ai khóc thương cô. Đơn giản, trong cuộc sống này, cô cô độc.

-------------------------------------------------------------------------------------------------



Ánh trăng như phủ lên cô một lớp bàng bạc, đẹp đến mê hồn. Mái tóc bạch kim khẽ bay trong gió nhẹ, đôi mắt xanh hướng về không gian trống rỗng ngoài kia. Cô mỉm cười nhìn ra xa. Ôm cây đàn, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát. Bài hát ấy luôn vang lên trong đầu cô khi cô tháy buồn và tuyệt vọng. Sẽ chẳng có gì thay đổi hết. Cô vẫn sẽ mạnh mẽ và nở nụ cười với cuộc sống này.Dù ngày mai thôi, cô không biết mình còn có thể thở được hay không, trái tim mong manh này của cô có còn đập, Nhưng dù chỉ còn một ngày để sống, cô cũng vẫn sẽ mỉm cười.


Hắn nhìn cô. Khuân mặt của cô hôm nay không vui vẻ như mọi khi. Hay ánh trăng đã phủ vào khuân mặt ấy một nỗi buồn man mác. Hắn đến bên cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ hôn lên mái tóc cô dịu dàng. Cô khẽ ngả đầu vào hắn thì thầm :


- Nếu em phản bội tổ chức, anh sẽ làm gì?


- Anh sẽ giết em!- Hắn lạnh lùng đáp


- Nhớ đây, em sẽ chết dưới họng súng của anh!- Giọng cô vui vẻ, như trêu đùa hắn vậy


- Bài hát đó đến chỉ đến câu “Go with peace and love” thôi sao? Hắn lơ đễnh hỏi


- Không, còn hai câu nữa! – cô mỉm cười đáp


- Sao em không hát tiếp?


Cô im lặng và mỉm cười. Vùi đầu vào ngực hắn. Cô hít thật sâu hương thơm nam tính của hắn. Cô không biết mình có còn cơ hội nữa không?


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Subaru sụp đổ khi nhìn thấy những kí hiệu cuối cùng mà Shiho để lại trước khi cô ấy bị Bourbon bắt. Tổ chức liệu cô giết hại cô không? Anh không thể đứng nhìn như vậy? Trái tim anh đang gào thét những nhịp đập hỗn loạn. Nỗi lo sợ như bao trọn lấy anh, anh bàng hoàng,anh hoảng hốt, anh sợ hãi. Anh lao tti trong đêm tìn ……. . Anh cần sự hợp tác của FBI, của CIA. Anh cần tìm cô bé của anh. Anh sẽ bảo vệ cô. Sự hi sinh của Akemi là quá đủ rồi, anh không muốn thêm một sự hi sinh nào nữa, anh sợ…….


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rhum đứng trước mặt Boss, thoải mái trong áo phông trắng, quần jeans rách đôi giầy converse đen. Khuân mặt rạng rỡ nụ cười. Tất cả đã ở đây, trên bến cảnh này, ngày hôm nay. Mọi việc sẽ kết thúc. Cô nhìn ông ta. Boss.Con cáo già của tổ chức. Vẫn khuân mặt ngạo nghễ quen thuộc.


- Thế nào? Cô đã hữa sẽ nói cho ta biêt dãy số tử thần vào ngày hôm nay. Chúng ta bắt đầu rồi chứ?


- Chưa đâu!- Rhum thở mạnh cứng rắn đáp- cho đến khi ông thả Shiho ra!


Boss ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô. Cô ta biết ông đang giữ Sherry. Nhưng gần như ngay lập tức ông lấy lại khuân mặt lạnh lùng thường ngày. Cô ta đã biết ư? Không sao, cô ta còn quá non trẻ, cô ta không thể đánh bại Boss, một con bé vừa mới chân ướt chân ráo bước vào thế giới này làm sao có thể thắng được ông! Boss luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch. Ông ta biết Rhum sẽ không đơn giản để cho ông ta lấy được dãy số tử thần sau khi ông nhận ra điều bất thường trong đôi mắt và nụ cười của cô ta khi ấy. Boss đã ép Vermouth nói ra sự thật mà ông đã nghi ngờ từ lâu về Sherry. Quả thật người đàn bà thối tha ấy biết gì đó nhưng cố tình giấu giếm. Boss phải ngăn cản sự tức giận đang sục sôi trong con người để khong tra tấn bà ta cho đến chết. Nhưng bà ta còn có giá trị lợi dụng. Giết bà ta sẽ chẳng có lợi gì?


- NẾu cô muốn! – Boss nhún vai


Tách tay đầy tự tin, Sherry được dẫn ra. Cô ấy bình an nhưng ánh mắt cô nhìn Rhum tràn ngập thất vọng, khuân mặt xinh đẹp đanh lại và đôi mắt ánh lên sự căm hận. Sakura, đồ phản bội! Cô ta đã phản bội niềm tin của cô, cô cay đắng nhận ra cô lại đặt niềm tin sai chô. Cô nhìn quanh, những khuân mặt quen thuộc của tổ chức: Congac, Bourbon, Bordeux, và cả Gin. Cô không biết hắn có nhìn cô không nhưng cô có thẻ cảm nhận cái lạnh của hắn đang ám ảnh cô, quấn lấy cơ thể cô. Cô cắn chặt môi dưới ngăn cho những tiếng rên khe khẽ khong bật ra.


Rhum nhận ra cái nhìn của Shiho hướng về phía. Cái nhìn căm giận ấy không khiến cô nản lòng. Cô không giận Shiho, cô ấy sẽ sống hạnh phúc, thế là đủ. Cô lên tiếng thách thức Boss:


- Thả Shiho ra!


- Cô không có quyền ra lệnh cho ta!- Boss ngạo nghễ nói – Luôn có kế hoach B cho mọi kế hoạch!


- Thả Shiho ra! – cô lặp lại


- THẢ CÔ ẤY RA!- Tiếng Akai gào lên và cánh cửa bật mở.


Shiho có thể nhìn thấy anh, Subaru. Nhưng cái gì đang diễn ra thế, anh biết cô ư? Tại sao? Tại sao? Sao mọi chuyện lại rối tung lên thế này, Cô cố gắng sắp xếp những sự kiện đang diễn ra. Cô cố gắng sắp xếp lại nó, cố gắng trong tuyệt vọng


- Ai thế này?- Bourbon dài giọng mỉa mai- Subaru hay Dai hay Kye?


Cái gì? Bourbon vừa nói cái gì cơ? Subaru? Dai? Kye? Vậy, Subaru là Dai ! Cô thấy mắt mình nhoè đi và nước mắt hình như đang lắn trên đôi gò má xanh xao của cô. Sao lại chuyện này lại xảy ra với cô. Cô thấy trái tim mình bóp nghẹn và trong giây phút, cô thấy mình không thể thở nổi. Cô loạng choạng. Trong cô, mọi thứ dường như sụp đổ một lần nữa ! Sakura, Subaru, những người cô yêu quý đang và đã phản bội niềm tin mà cô đã cố công gây dựng.


Akai nhìn Shiho. Trái tim anh như bị ai đó bọp nghẹ. Anh đưa tay lột bỏ lớp mặt nạ. Bây giờ, anh là Akai và anh đến đây để cứu cô, người con gái mà anh yêu hơn cả mạng sống của mình


- Cơn gió nào đã đưa cậu trở về với tổ chức vậy, Kye ?- Boss mỉa mai


- LÀ tôi đã phản bội tổ chức- Rhum bình thản thừa nhận


Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về phía Rhum. Nụ cười trên môi cô vẫn nở, dịu dàng và như một định lí. Cô không thể ngừng mỉm cười với tất cả những gì sắp xảy ra và đã điễn ra. Cô hướng ánh mắt về phía hắn. Trong giấy phút, cô nhận ra niềm đau đớn đang trào lên trong đôi mắt xám của hắn. Một nỗi đau bị phản bội. Cô quay mặt, cô không dám đối mặt với ánh nhìn ấy


- Cô đã phản bội !- Boss gần như gào lên !


- Tôi đã phản bội- cô nhún vai đáp


- Cô đền đáp công ơn nuôi dưỡng của tôi thế ư?


- Công ơn nuôi dưỡng ! – Cô mỉm cười mỉa mai- nếu giết chết gia đình tôi rồi đổ lỗi cho CIA thì tôi cám ơn ông đã nuôi dưỡng tôi !


- Cô....


- Akemi là người đã hi sinh cả cuộc đời để nuôi tôi. Đó mới là người đã dạy tôi sống và giúp tôi tồn tại. Ông đã sai người giêt chị ấy. Ông còn muốn giết cả em gái chị ấy nữa ư ? Ngày ông giao tôi cho chị Akemi, tôi đã biết sự thật cái chết của cha mẹ mình rồi. Tôi đã biết khi ông nhìn vào mắt tôi dặn dò tôi phải ngoan và nghe lời chị Akemi ! Chính ông đã giết chết gia đình tôi, ba mẹ và Jack, đứa em trai mới 18 tháng tuổi của tôi ! Ông đòi hỏi ở tôi sự trung thành khi mà chính ông đã phản bội niềm tin của cha tôi ư ? Thật nực cười !- Rhum mỉa mai nói – ông không biết tôi có một khả năng đặc biệt khác. Tôi đọc được suy nghĩ của người khác, tôi đọc được những gì đang diễn ra trong đầu ông khi ông nhìn vào mắt tôi. Chị Akemi đã cố tình không nói cho ông về khả năng này của tôi.


Không gian đột nhiên rơi tõm vào im lặng. Khuân mặt lạnh lùng của Boss phản phất chút gì đó tức giận. Đột ngột, ông ta cười lớn và nói to :


- Không ngờ, một con tốt cũng có thể làm cả bàn cờ đảo lôn. Ta thực không ngờ Akemi lại trở thành vật cản của ta. – ông ta nhêch mép cười gian xảo- nhưng không sao, ta đã có một con bài khác. Bourbon.


Giọng của ông ta vang lên đầy quyền uy. Bourbon nhanh chóng trói tay của Sherry lại, móc nó vào một ròng rọc lớn và 1 bể nước trong suốt tinh khiết được đẩy ra. Tất cả đều nín thở chờ đợi
.

- Giờ thì giao súng ra, Rhum, Kye !- Boss lớn tiếng.


Akai đi về phía Rhum ,giờ họ là đồng đội, anh phải bảo vệ cô. Rhum vẫn không tỏ bất cứ thái độ gì, dường như những lời mọi người nói quanh cô là vô nghĩa, cô chỉ chăm chú nhìn và Sherry. Sherry cũng đang chìm trong màu xanh của đôi mắt Rhum, có cái gì đó trong Sherry thúc giục cô nhìn vào đôi mắt ấy. Trong phút chốc, cô cảm thấy người con gái ấy giống Akemi đến kì lạ. Và khoé môi của cô ấy dường như đang mỉm cười.


Rhum có thể nghe tiếng nói dịu dàng của Akemi bên tai mình : “ Chị có một thiên thần dễ thương lắm, Sakura ạ, con bé đáng yêu và xinh xắn lắm ! Em gái chị, Shiho ! Chị sống là vì Shiho !”

Và một cách từ từ, Shiho bị nhúng vào bình thuỷ tinh ấy. Rhum nghe trong đôi mắt xanh của Shiho một sự bình thản đến lạ kì. Dường như Shiho đã chuẩn bị cho cái chết này từ rất lâu ! « Chị sắp đi rồi, Sakura ạ ! Em có thể chăm sóc thiên thần của chị giúp chị không ? »


- Đừng lại- Akai hét lên, mắt anh đỏ khè và vết bỏng trên khuân mặt anh giần giật !


Tiếng động mạnh vang lên và FBI cùng CIA đang tiến vào với trang bị đủ để tiêu diệt toàn bộ cảng Haido này. Renna và Jodie cùng bước vào. Khuân mặt họ lạnh lùng nhưng ánh mắt họ đang nhìn anh trấn an. Boss cười lớn ! Đúng là 1 trò chơi thú vị. Khuân mặt Boss phảng phất nét gì đó mỉa mai và khinh miệt.



Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch !

Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch !

Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch !



- Thả Sherry, Rhum và Kye ra ! Boss – Renna trừng mắt nhìn Boss


- Kir, cô nghĩ đơn giản quá! – Boss mỉm cười, chép miệng đầy giả tạo- cô có nhớ bài học đầu tiên khi cô được vào B.O không?Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch


Renna trừng mắt nhìn ông ta và trong thoáng chốc, cô nhận ra trong đáy mắt của ông ta đầy sự hả hê. Cô xoay người nhìn ra ngoài. Toàn bộ lực lượng của CIA và FBI ở Nhật đang bị vây bắt bởi một lượng người áo đen khủng lồ. Những cái nhìn sắc nhọn và lạnh lùng đang chiếu về phía cô. Những tay súng thiện xạ đang giơ bình thản chĩa súng của họ về phía các nhân viên CIA Và FBI. Họ đã rơi vào bẫy.


Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch


Renna bất lực đặt súng xuống đặt. Tất cả nhân viên CIA đều làm như cô. Cô xoay người về phía Boss bắt gặp cái nhìn hài lòng xen lẫn mỉa mai của ông ta. Cô nhìn sang Akai với khuân mặt hối hân. Cô có lẽ đã quá nóng vội trả thù cho cha và mong muốn tóm gọn được B.O. kết quả là….


Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch


Sakura mỉm cười nhìn Shiho. cô hiểu mình phải làm gì. Cô muốn Shiho an tâm về tất cả. Cô muốn Shiho biết mình an toàn và cô sẽ bảo vệ thiên thần của chị Akemi đến hơi thở cuối cùng.


Shiho cảm thấy lồng ngực mình bị ép chặt. Bản năng sống đang kêu gào trong con người cô, khiến cô vùng vẫy. Lí trí thì kêu gào sự kiềm chế nhưng trái tim cô lại đâng đập loạn xạ! Cô thấy mình thiếu không khí và cô không thể thở được. Cô nghe đâu đó tiếng gào thét của Subaru à không của Dai , của Conan,….


- Tôi sẽ đưa cho ông dãy số!- Rhum quay lại phía Boss- thả cô ấy ra!


- Dãy số trước!


Cô từ từ tiến về phía chiếc máy tính. Cô thấy tim mình đập giữ dội khi đi qua hắn. Cái nhìn của hắn vẫn xoáy về phía cô. Nó như oán trách cô, như đập nát trái tim cô. Cô hít một hơi thật sâu. Nhìn màn hình máy tính, tay cô bắt đầu lướt trên bàn phím. Những con số được gõ ra theo cách nào đó, cô đã sắp xếp 5 tỉ con số mà cha cô dặn phải nhớ ra bàn phím. Boss nhìn vào chiếc máy tính của mình. Tài khoản của lão bắt đầu đầy lên! Tiền đang chảy vào túi lão! Lão hoàn toàn hài lòng với Rhum. Không mất công lão đã bỏ tiền ra nuôi cô trong 15 năm. Ông bố ngu ngốc và kém cỏi của cô ta đã không làm được điều ấy. Lão nhớ đã kết thân với cha của Rhum như thế nào, cái cách lão giúp đỡ cha cô ta đầy tính toán. Nhưng cha của Rhum, một lập trình viên vĩ đại lại quá ngốc nghếch trong cuộc sống, chỉ một vài ngón đòn nhỏ của lão, ông ta đã nói cho lão biết mọi bí mật về dãy số tử thần. Mọi bí mật về nó trừ dãy số. Và lão đã dụ dỗ, thậm chí hăm doạ nhưng ông ta vẫn im lặng. Ông ta quá trung thành với bọn CIA ngu ngốc.


Rhum có thể cảm thấy họng súng lạnh đang chĩa về phía mình. Korn đang hướng khẩu súng về phía cô. Cô vẫn bình thản gõ từng con số. Cô bỗng dứng lại, khuân mặt đăm chiêu, dường như đang nghĩ ngợi về những con số. Khoé miệng cô nhếch lên thành một nụ cười tự mãn. Tay cô nắm chặt chiếc laptop trên bàn. Không chút do dự, cô đứng phắt dậy, ném mạnh chiếc máy tính và bình thuỷ tinh lớn đang chứa Shiho. Nước trào ra, ướt sũng. Tiếng súng nổ rát bên tai, cô nghe tay mình đau nhói. Cô mỉm cười chờ đợi tử thần. Với khả năng của Korn thì việc này quá dễ dàng. Nhưng cô thấy cảm giác ấm nóng ôm trọn lấy mình. Cô mở mắt. Đôi mắt cô chạm vào hắn. Hắn nhìn cô. Trong thoáng chốc, cô đã nhìn thấy hắn mỉm cười và cô cũng mỉm cười lại với hắn


- Gin!- Boss rít lên khi nhìn thấy xác của Korn!


Gin trừng mắt đối diện vs Boss. Hắn thấy môi mình giật giật. Lần đầu tiên hắn dám chống lại Boss. Hắn thấy tim mình đập mạnh. Len lỏi trong trái tim hắn là sự sợ hãi. Hắn không tìm thấy động lực để tiếp túc chống lại ông. Hắn làm mọi việc chỉ vì 2 người con gái quan trọng nhất của hắn: Rhum và Sherry!


Sherry không dám tin những gì đang diễn ra. Gin- con chó trung thành nhất của Boss vừa cắn lại ông ta. Nụ cười mỉa mai bỗng chốc nở trên môi cô. Tay cô bị buộc chặt đến trấy xướt, đau rát. Các cơ ở cánh tay bị kéo căng. Bỗng cô cảm thấy tay mình nhẹ bẫng và cô đang rơi tự do. Có ai đó đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà Gin tạo ra để cứu cô. Cô ngã phịch xuông đất. Tiếng động khiến mọi người chú ý. Boss trừng mắt quay lại. Ai? Ai đã cắt dây cho Sherry. Một bóng đen đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh Sherry. Cô gái tóc đen, khuân mặt hiền lành đỡ Shiho dậy.mỉm cười nhìn Boss:


- Luôn có kế hoạch B cho mọi kế hoạch?- Cô gái mỉm cười- Ngài đã dạy tôi như thế, đúng không Boss?


- Akemi- Boss mở to mắt nhìn cô gái, miệng khô khốc thốt lên!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 24:

-Akemi – Akai lẩm bẩm không thốt nên lời ! Anh nhìn xoáy vào cô gái tóc đen dài trước mặt. Khuân mặt thiên thần ấy vẫn ám ảnh anh trong những giấc mơ dài.


- Cô còn sống ! – Boss lấy lại bình tĩnh mỉm cười gian xảo


- Anh ấy đã để cho tôi sống !- Akemi đánh mắt sang Gin- Bất ngờ đúng không ?


- Gin ?- Khuân mặt Boss gần như bàng hoàng- GINNNN ! Ngươi dám!


Đôi mắt đỏ khè vì tức giận của Boss chiếu vào Gin, khuân mặt lạnh lùng và ánh nhìn tàn ác như bóc trần hắn. Hắn thấy run. Hắn đã cho Akemi uống ALP201. Một loại thuốc đặc biệt được nguyên cứu để người uống sẽ chết lâm sàng trong 24h đồng hồ. Hắn không muốn làm Sherry đau khổ nhưng cũng không thể trái lệnh Boss. Cách tốt nhất là đưa cô ấy ra nước ngoài!


- Sao anh ấy không dám- Rhum mỉm cười nhìn Boss- Ông đã giết chết cha của Gin, đưa Gin ra khỏi vòng tay của ba mẹ khi Gin mới chỉ là một đứa trẻ 5 tuôi! Ông đã giết chết Rita Saracovak,- mẹ của Gin và ông…- Rhum cảm thấy nghẹn ngào khi nhớ đến khuân mặt bàng hoàng của người đó- Giết Vodka!


Gin đột ngột quay sang nhìn Rhum. Đôi mắt cô vẫn đang dán chặt vào khuân mặt lạnh lùng của Boss. Khuân mặt cô hơi ửng lên vì tức giận. Cô cắn chặt môi dưới ngăn cho mình không khóc.Hắn đột ngột chuyển ánh nhìn sang Boss. Rhum nói là thật ư? Ông ta chính là người đã tước hắn ra khỏi gia đình hắn, cho hắn một quá khứ đau thương và đẫm nước mắt. Kẻ đó còn giết cả Vodka. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hắn thấy mắt mình cay xè! Cay đắng và nhục nhã! Phục vụ như một con chó cho kẻ đã giết cha mẹ mình, giết người anh em của mình. Hắn vốn sợ hãi ông ta ư? Hắn không có quyền đó! Ông ta cũng không có quyền làm hắn sợ hãi nữa! Hắn trừng mắt lên nhìn Boss. Đôi mắt hán vằn lên những tia thù hận.


- Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?


- Ngươi nghe lời cô ta ư?- Boss mỉa mai nhưng môi dưới của ông ta hơi giật tố cáo chính ông ta


- Ông giết ba mẹ của Gin vì lo sợ ảnh hưởng của họ đến băng đảng của ông, vì họ biết bí mật của ông! Ông giết Vodka vì anh ta đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ông với Vermouth về Sherry. Anh ta muốn báo cho Gin biết và ông đã khử anh ta. Tôi nói đúng chứ?- Rhum thẳng thắn


Boss vẫn nhìn Gin. Lão biết, một con chó một khi đã lên cơn sẽ có thể quay lại cắn cả chủ nhân. Lão đã tưởng mình đã thâu tóm cả bầu trời nhưng có lẽ không phải, hắn đã sai lầm với Rhum, coi thường Akemi. Và có lẽ lão đang phải trả giá.


Lao đưa tay lên cao. Tiếng tách tay đanh, gọn của Boss vâng lên. Tiếng súng nổ rát tai. Rhum chưa kịp định thần thì đã bị Gin kéo ra sau. Thân hình cao lớn của hắn che chở vẫn cô.


Shiho vẫn không sao thoát khỏi cảm giác lúc này. Tất cả những thông tin, mớ rắc rối mà cô vừa tiếp nhận, não cô mệt đến độ không thể xử lí nổi. Và khi tiếng nổ vang lên, cô vẫn không sao thoát khỏi cảm giác ấy. Cô vẫn thấy mình trôi đi vô đinh. Một bàn tay ấm áp quen thuộc chụp lấy cô, kéo cô về phía mình. Cô ngâng lên. Khuân mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đang lạnh lùng bóp còi. Subaru? Akai? Dai? Cô không thể phân biệt nổi.


- Em không sao chứ?Shiho- Giọng nói quen thuộc vang lên


- Em không sao? - Shiho bỗng thấy tim mình bóp nghẹn, cô gào lên- Akemi, cần thận,

Shiho nhắm mắt và thấy bầu trời như sụp đổ trước mắt mình. Cô không để ý đến làn đạn đang bủa vây cô, cô giật mình khỏi bàn tay đang nắm chặt của Akai, lao đi!


Akemi đang ngồi dựa vào tường, có người đã nhanh chân hơn cô, đỡ cho chị gái cô một viên đạn chí tử từ súng của Cognac. Cô chộp lấy khẩu súng và bắn thẳng vào đầu Cognac. Viên đạn găm thẳng vào vỏ não, máu úa ra và Cognac ngã khuỵ.


Akemi thấy máu tràn ra từ khoé miệng Bourbon. Nước mắt cô lã chã rơi. Người con trai đã yêu cô hơn cả mạng sống của mình, người con trai sẵn sàng chết vì cô. Cô thấy máu anh đang tràn trong tay cô. Nó thật nhớp nháp và đáng ghê tởm. Cô thấy sợ! Sợ cái chết! Cô gào lên tên anh:


- Bourbon!- Tình lại đi


Anh thấy trái tim mình nhẹ bẫng. Không đau chút nào, khi ở trong vòng tay cô. Cô là thiên thần mà anh sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống để bảo vệ. Kí niệm tuổi thơ dường như đang trở về, anh thấy mình đang cùng cô chơi trò cô dâu, chú rể trên đồng cỏ được bao bọc bởi dây thép gai của tổ chức. Anh vẫn thấy nó dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi! Anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Anh đưa bàn tay đầy máu lau đi những giọt nước mắt trên khuân mặt thánh thiện của cô, anh thực sự không muốn nó rơi thêm lần nào nữa!


- Anh….anh…. yêu em! Akemi!


- Bourbon! Tỉnh lại đi! Anh không được chết!Tình lại cho em ! Tình lại!- Akemi gào lên trong tuyệt vọng, tay nắm chặt lấy bàn tay không còn sự sống của Bourbon


Shiho kéo tay Akemi đi! Dường như Akemi vẫn đang để tâm hồn mình trôi theo linh hồn của Bourbon.


- Chị Akemi! – Shiho lay Akemi khi đã tìm được một chỗ ẩn nấp tạm gọi là an toàn- Chị có nghe em nói không?


- Tại sao hả Shiho? Tại sao chúng ta lại luôn phải chịu đau khổ như thế này? Tại sao những người ngoài kia lại chết!


Akemi gục đầu xuống vai Shiho, cô sợ máu. Cô thấy cô trở về từ Châu Phi là hoàn toàn sai lầm! Đáng lẽ cô nên mai danh ẩn tích ở đó. Cô trở để làm gì cơ chứ? Đằng nào cô cũng sắp chết, tại sao cô lại ngu ngốc trở về? Đáng lẽ cô nên nghe lời Gin, sống lặng lẽ như thế! Tại sao? Tại sao? Tại sao?


- Bình tĩnh đi Akemi! Bình tĩnh đi Akemi!- Shiho vỗ nhẹ vào vai Akemi động viên!



- Có 2 con chuột trốn ở đây ư?- Giọng nói lạnh của Chianti vang lên đều đều


Shiho và Akem cùng ngâng lên. Có cảm giác đôi mắt lạnh giấu sau hình xăm con bướm đẹp tuyệt vời ấy đang chĩa những tia nhìn chết chóc về phía hai người. Và cô ta bop cò! Nụ cười nửa miệng của cô ta ám ảnh trong tam trí Shiho. Akemi ngay lập tức lấy lại tinh thần, tung chân đá mạnh vào khẩu súng đang chĩa về phía hai chị em. Viên đạn sượt qua vai Shiho.


- Khá lắm, Akemi! – Chianti mỉm cười chĩa súng và Akemi


Ngay lập tức, Akemi kéo tay Shiho cùng rời khỏi chỗ trú ẩn tạm thời của hai người.


- 2 người không sao chứ? – Giọng nói trầm ấm nhưng ấm khiên Shiho giật mình!


- Dai- Akemi nhìn người đàn ông của cô mỉm cười.


Akai cười nhẹ đáp lại Akemi nhưng ánh mắt anh lại hướng về Shiho. Cô đang chăm chú quan sát chỗ ẩn nấp mới của mình. Anh khẽ thở dài tiếp tục hướng ánh mắt ra chiến trường, nơi chiến trường đang ngày càng ác liệt


Shiho nghe tim quặn đau nghe tên anh thoát ra từ khuân miệng nhỏ xinh của chị gái cô. Đúng là nghiệt ngã! Anh là ai? Là Subaru ấm áp của cô, là Akai mạnh mẽ và thông minh của Conan hay là Dai lạnh lùng nhưng tình cảm của Akemi? Là ai? Là ai? Là ai?


- Akemi! Ai!- giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên khiến hai người giật mình


Khuân mặt sáng bừng nụ cười của Sakura đang hướng về mọi người. Gin đang lúp xúp bên cạnh. Họ cùng nấp vào đây để tránh bão đạn từ cả hai phía. Shiho tránh ánh mắt của Sakura, cô cảm thấy ánh mắt ấy đang đọc được từng chữ trong đầu cô. Cô nhìn sang hắn. Người con trai đã từng là người cô yêu hơn cả mạng sống.


- Cảm ơn ! – Cô nghe mình thì thầm với hắn


Hắn nghe thấy Shiho nói lời cảm ơn và hắn mỉm cười khẽ. Ít nhất hắn không còn thấy trong đôi mắt hổ phách ấy hướng về mình với cái nhìn vừa thù hận vừa hờ hững nữa !

Lợi thế 2 bên có vẻ ngang nhau. Giờ thì giết Boss mới có thể dừng lại cuộc chiến. Shiho cảm thấy có gì đó trong cô thôi thúc cô đứng dậy và lao vào làn đạn ấy, cô thấy mình thừa thãi. Cuộc sống chỉ nên đủ chứ không nên thừa. Cô nhìn những người đó, những người đã luôn luôn quan trọng với cô. Cô nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Sakura, khuân mặt lạnh lùng của Gin, niềm hạnh phúc trong đôi mắt Akemi và sự ấm áp của Subaru. Cô thấy thế là đủ. Cảm xúc thừa thãi của cô không nên tồn tại .Cô nghe tiếng gào thét của Sakura, của Akemi và của anh. Nhưng cô tiếp tục lao vào làn đạn, cô cần giết Boss. Cô cần kết thúc chuyện này. Tiếng súng vang lên và đanh lại. Cô bị bắn. Viên đạn xuyên qua da thịt cô, thiêu đốt nó. Cô nghe tiếng mình rên lên. Nhưng cô vẫn đứng vững. Viên đạn thứ hai. Cô không đau bởi Akemi đã đỡ cho cô. Boss là tay súng kì cựu. Khả đi bắn súng bằng hai tay của ông ta khiến người ta phải thán phục.


Tiếng súng một lần nữa lại vang lên. Boss ngã gục. Và không gian dường như tĩnh lại khi thân thể to lớn ấy đổ ầm xuống đất và hiện ra khuân mặt người phía sau. Người đàn bà đẹp đến hoàn mĩ.


- Đừng động vào các con của ta !- Vermouth mỉm cười nói nhẹ rồi chạy đến bên hai đứa con gái đang bị thương của mình. – Shiho, Akemi ! Mẹ xin lỗi !- Bà vuốt tóc hai cô con gái bằng sự dịu dàng của người mẹ- Mẹ xin lỗi vì không bảo vệ được hai đứa.


Shiho thấy tim mình ấm lại. Cô giơ súng lên, một lần nữa , tiếng nổ rát tai lại vang lên. Tất cả đều choáng váng quay lại. Người đàn ông với khuân mặt anh tuần thấm đẫm máu. Mắt ông ta mở trừng trừng và nụ cười của ông ta gắt gao nở trên môi ông ta. Cú giật mạnh khiến Shiho thấy đau nhói ở tay.


Boss vẫn còn thở, nhưng quá yếu. Ông ta được đưa ra ra. Và trong giây lát trước khi đôi mắt đen kiêu hãnh ấy sụp xuống, Rhum như rụng rời khi đọc những ý nghĩ yếu ớt vừa sượt qua đầu Boss. Cảm giác nghẹn thở khiến cô thấy sợ hãi. Ông ta đã có kế hoạch B cho sự thất bại ngày hôm nay.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
thotuyet_lucky
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Chap 25:

- Akai, gọi ngay lực lượng cứu hoả ! – cô hét lên với Akai- gọi cho một chuyên gia bom mìm nữa !


- Có chuyện gì vậy, Sakura ?- Akai lo lắng hỏi


- Bom ! Có bom ! – Sakura nuốt khan- Boss đã đặt bom tại bến cảnh này !


- Cái gì ?- Tiếng kêu khe khẽ vang lên và tất cả mọi người dường như bất động trước thông tin Sakura vừa đưa ra !


- Ở đâu ? – Akai vồn vã hỏi


- Em sẽ đi tìm ! – Sakura nói và cô nhanh chóng đứng dậy.


- Em đi với chị ! – Shiho nắm tay Sakura cố gắng đứng dậy.


- Akai, đưa mọi người ra khỏi đây ! – Cô mỉm cười quay sang Shiho- Em bị thương, còn chị thì ổn. Em hãy ở bên chăm sóc cho chị Akemi. Chị ấy không còn sống được bao lâu nữa đâu !


Hôm nay cô tự thấy mình đã có quá đủ. Cô đã được thấy Akemi, bằng xương bằng thịt, dù chị ấy sắp phải rời xa cõi đời nay. Cô đã được thấy gia đình Miyano đoàn tụ , dù là cuộc đoàn tụ đẫm máu. Cô đã thấy được quyết định táo bạo của Akai trong sự lựa chọn tình yêu thực sự của mình. Cô đã thấy Boss ngã xuống. Cô đã thấy hắn, người cô yêu chọn cô, thay vì Boss. Thế là đủ. Cô biết mình phải làm gì ? Cô biết mình sẽ hi sinh cho cái gì. Và cô biết mình sẽ đi đến đâu ! Cô mỉm cười và lao vào khu cảng một lần nữa !


- Em ở lại ! Anh sẽ đi ! – Gin nắm chặt tay Sakura


- Anh phải sống ! – Cô hôn nhẹ lên má hắn- Vì còn rất nhiều người muốn anh sống !


- Anh cũng muốn em sống. Em sẽ quay lại chứ!


- Em hứa! – Cô mỉm cười rồi chạy vụt đi!


Không khí xôn xao. Hắn vẫn đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lao vào trong không gian. Hắn muốn đi theo cô nhưng Akai và Akemi ngăn hắn. Hắn biết, với tính cách của cô. Cô sẽ liều mạng để cứu mọi người chứ không muốn ai vì cô mà hi sinh. Cô luôn muốn bảo vệ những người yêu thương cô. Nếu có bất cứ ai đi theo cô thì cô thà chết chứ không để họ bọ tổn thương dù là nhỏ nhất. Cô đúng là đại ngốc.


Shiho lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé của Sakura khuất sau làn khói mỏng. Cô thấy trái tim mình đập mạnh. Cô có cảm thấy bất an. Sakura là kẻ đại ngốc, biết nguy hiểm nhưng vẫn lao vào.


Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Sakura:


- Tôi tìm thấy quả bom rồi. Còn 2’- Shiho có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Sakura- bom sinh học! Sức công phá và huỷ diệt tương đương với 10 quả bom nguyên tử. Và- cô thở dài- khả năng khuyết đại là nữa bán cầu!


Tất cả đều im lặng. Một sự im lặng đáng sợ. Boss đã khởi động hệ thống huỷ diệt. Nếu ông ta chết thì cả thế giới cũng sẽ chết. Sẽ không còn ai được phép sống nếu ông ta không còn. Một con người độc ác,một trái tim lạnh đến tàn khốc.


- Rời khỏi đó!- Gin gào lên- Em mau rời khỏi đó! Ngay lập tức


- Được rồi! – Akai giữ chặt Gin- hãy làm theo lời của chuyên gia, em phải phá huỷ nó. Hiểu chứ!


- Thì em cũng định thế mà! – Sakura đùa cợt- mà Gin, anh trật tự đi! Để yên cho em giải cứu thế giới chứ!


Chỉ có Sakura mới có thể đùa trong lúc này. Cô gái luôn nhìn vào điểm tốt của cuộc sống.

Sakura nhìn bảng điều khiển. Từng giây đang trôi qua. Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian nặng nề như vậy. Thời gian đang thử thách cô. Cô thấy mình mỉm cười khẽ. Cô sẽ làm được! Cô tin vào mình. Cô còn thời gian để làm được!


- Dây đỏ hay dây xanh! – Cô hỏi


- Dây đỏ! – Chuyên gia khẳng định


- Không, màu xanh! – Shiho chen ngang- cô vẫn nằm trong chiếc ô tô cứu thương chứ nhất định không chịu vào bệnh viên. Cô muốn nhìn thấy Sakura bước ra và mỉm cười với cô. Cô muốn nghe thấy Sakura gọi cô với cái tên thân thương “Ai”. Dù vết thương ở ổ bụng bên trái vẫn đang không ngừng chảy máu nhưng cô nén đau và kiên quyết ở lại- Với tính cách của Boss, chắc chắn sẽ là dây xanh.- cô khẳng định


- Chị cũng nghĩ vậy!


Sakura cầm con dao màu bạc. Trên đó là biểu tượng con rắn hoà cùng thanh gươm, cha cô từng nói đó là biểu tượng của trí thông minh và lòng dũng cảm. Sự hoà quện tuyệt vời ấy tạo nên một con người hoàn hảo. Đồng hộ đếm ngược từng giây một. Chỉ còn vỏn vẹn 10s. Cô thấy tay mình túa mồ hôi và cô mỉm môi. Cô cần quyết định. Dây đỏ hay dây xanh. Cô nhắm mắt, cắt mạnh vào sợi dây. Không gian đột nhiên im lặng. Và cô khẽ mở mắt. Mỉm cười reo lên vui sướng:


- Thành công rồi! – Cô reo lên- quả bom đã dừng hoạt động


Tiếng thở phào bao trùm không gian.


- Khoan đã! – Tiếng Sakura vang lên trong điện thoại đầy lo lắng. – Hình như.........


Cô cảm thấy trái tim mình dường như không còn đập nổi nữa. Cô trừng mắt nhìn 10 quả bom nối tiếp nhau đang kêu lên một cách nhịp nhàng những âm thanh của tử thần. Cô ngồi phịch xuống. Số bom này đủ chắc chắn là kế hoạch B của quả bom sinh học. Chúng là bom thường , có lẽ 10 quả này chỉ đủ để phá huỷ mọi thứ trong bán kính chứng 1km. Nhưng thời gian của cô còn chưa đầy 3’. Cô không thể chạy kịp. và còn quả bom sinh học trong tay cô. Dưới áp lực của quả bom này, nhất định nó sẽ nổ. VÀ như thế thì…..


- có chuyện gì vậy? Sakura- Tiếng hét lớn của Gin và Akai khiến cô khẽ giật mình


- Em đang chạy ra, không có việc gì cả! Hai người mau gọi đài truyền hình đến lăng- xê em đi!


Shiho nhận ra trong giọng nói trêu trọc của Sakura có cái gì đó nghèn nghẹn nhưng cô vẫn im lặng. Cô tin Sakura sắp bước ra, một niềm tin có thể là rất mù quáng nhưng cũng như Sakura, cô biết, thà có một niềm tin lung lay còn hơn là sống mà không biết hi vọng.
Cô nhẹ nhàng, cần thận đặt quả bom vào bên két sắt của Boss. Cô có pass và luôn tin rằng sẽ có lúc mình phải dùng đến. Và bâ y giờ, cô ngồi phịch xuống bên cạnh chiếc két sắt. Gánh nặng như được trút bớt. Cô mỉm cười nhìn chiếc đồng hồ. Còn 1’ nữa! cô rút điện thoại.


- Akai! Im lặng và nghe em nói! Cho xe chạy ngay lập tức. Ra khỏi đây trong bán kính 1km. Ngay lập tức. Boss đã đặt bom, còn 1’ nữa bom sẽ nổ. Không phải 1 quả ma là rất nhiều, mỗi. Em đã cất quả bom sinh học vào một nơi thật sự rất an toàn rồi! Anh hãy đưa mọi người ra khỏi đây ngay lập tức. Hãy chăm sóc và bảo vệ Shiho như lời hứa của anh. Và Gin, nếu anh ấy nhất quyết đuổi theo em thì hãy bắn anh ấy giúp em!


Akai lặng người nhưng ngay lập tức cô anh lái xe lao đi với tốc độ khủng khiếp. Anh không biết mình bỏ lại Sakura là đúng hay sai nhưng anh biết Sakura muốn như thế. Anh nghe tiếng Gin hét lên:


- Cậu làm gì vậy? Rhum còn chưa ra mà!


Anh có nghe tiếng nói yếu ớt của Shiho nhưng anh vẫn lao đi!


- Shiho, chị yêu em! Em là cô gái tốt và xứng đáng được hạnh phúc nhất trên đời này! Quá khứ là cái đã qua, hiện tại mới thực sự quan trọng. Vậy nên em đừng nghĩ về quá khứ quá nhiều, hiện tại mới là cánh cửa của em. Lưu luyến quá khứ có lẽ là điều ngu ngốc nhất mà bộ óc thiên tài của em từng nghĩ đến đúng không


Shiho thấy mắt mình nhoè đi và cô biêt nói gì đây! Đó là tất cả những lời cô còn nghe được trước khi ngất đi! Và cô thấy mình chìm vào trong hồi tưởng


Sakura nhìn đồng hộ, còn 30s. Cô tiếp tục ấn số.


- Gin, anh đã từng hỏi em , câu cuối của bài hát đó là gì đúng không?


“Gather up your tears, keep em in the porket

Save them for the time when you really gonna need them”


Em yêu anh!



Tiếng tút dài khiến hắn gào lên. Đó là lời gì vậy, Hắn thấy gì đó âm ấm lăn nhẹ trên gò má hắn và đậu trên đầu lưỡi hắn vị mằn mặn. Cô đang ở đâu?


Cô nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống. Từng tiếng tít dài vẫn vang lên. Giọt thời gian dường như đang trôi đi và cô không tuyệt vọng. Cô mỉm cười buồn nhìn lên khé sáng hiếm hoi. Khe sang ấy mang hình ảnh của cô, của ba mẹ và của Jack. Mọi người đang đến đón cô. Nụ cười của họ và họ đưa tay về phía cô. Gia đình cô sắp đoàn tụ.






BUMMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

If I die young................... Bgavat18
If I die young................... Bgavat10If I die young................... Bgavat12If I die young................... Bgavat13
If I die young................... Bgavat15
If I die young................... Bgavat17
If I die young................... Bgavat19If I die young................... Bgavat21If I die young................... Bgavat22
Sponsored content


Hiện Đang:
Huy hiệu
If I die young................... Vide10
If I die young................... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: If I die young...................

Tiêu đề: If I die young...................

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết