Chap 21:
- Moị việc sao rồi?
Gin hỏi bằng gương mặt lo lắng thái quá sau khi đã trôn cất xong người đàn bà tóc bạch kim ấy! Hắn nhìn Vermouth khẽ phả những làn khói mỏng lên trần nhà vs ánh mắt tức giận!
- Cognac vẫn đang ở trong đó!
- Cái gì? - Gin gần như hét lên- Đã 3 tiếng kể từ khi Rhum được đem tới đây rồi mà!
- Anh sao lo lắng vậy?- Vermouth khẽ thả 1 làn khói vào mặt hắn- Không phải anh rất ghét Rhum sao? Anh từng nói chỉ muốn cô ấy cuốn xeó khỏi cuộc đời của anh sao? Giờ sao lại lo lắng thê? Hay anh sợ Boss sẽ giết anh nếu cô ấy chết! Hay là anh đã......
- Cô câm mồm đi! - Gin gằn từng chữ
Tiếng cười lanh lảnh cuả Vermouth vang lên trong không gian yên tĩnh đến nghẹt thở này. cười cho tên ngôc này đã khiến bao nhiêu người con gái hắn yêu đau khổ, cười cho số phận đã đặt tình yêu vào một nơi không có ánh sáng! Tình yêu cung giống như hạt mầm, cần phải có ánh sáng thì hạt mầm mới có thể nảy thành trồi, thành cây! Giữa cái xã hội quá đen tối này, lấy gì để đảm bảo cho tình yêu đây? Máu đâu thể tưới cho cây nảy mầm?
- Hai người làm ơn trật tự! Rhum cần được yên tĩnh!
- Sao rồi?- Gin hỏi vồn vã
- LÀm gì mà lo lắng thế?- Vermouth vẫn tiếp tục mỉa mai
- Nên lo lắng!- Cognac liếc Vermouth nói- cô ấy bị mất quá nhiều máu, thiếu nước, cơ thể suy nhược trầm trọng. Tình trạn hiện tại: hôn mê sâu! Khả năng tỉnh lại: rất khó đoán trước, 1 tháng, 2 tháng, hoặc 1 năm, 2 năm hoặc mãi mãi khong tỉnh lại! Nói cách khác, cô ấy có khả năng trở thành người thực vật
- CÁI GÌ?- Gin hét lên hoảng loạn-Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy?
Túm lấy cổ áo của Cognac, Gin suýt không giữ nổi bình tĩnh. Mắt hắn đỏ au, vằn lên những tia bực bội
- Cậu xem đi! - Conan đằng hắng đưa cho Ai xem bức ảnh- cậu thấy thế nào?
- Tổ chức hả?- Ai nhìn bức ảnh ấy, những bóng áo đen quen thuộc khiến cô giật mình
- Vụ giết người mới nhất của tổ chức, một người đàn ông đã vô tình chụp được. NGười chết là một nhóm Mafia Nga! Một người mất tích.
Conan kết thúc câu chuyện vằng ánh mắt chăm chú nhìn vào Ai, cô gái ngồi im lặng, khuân mặt bình thản đến lạnh lúc. Đôi mắt xanh lặng như hồ, không chút gợn sóng. Khuân mặt ấy như đang đón chờ tử thần đến vậy!
Ai nghe những thông tin mà Conan mới cung cấp. Cô nhân ra tất cả những bóng áo đen trong này, có những người đa từng yêu thương cô, có người từng giúp đỡ cô, có người đã từng cười với cô, có người từng khóc cùng cô,... Nhưng đứng trước nhiệm vụ của Boss thì họ vẫn có thể quay đi lạnh lùng như thế! Cô đã quen. Cô sẽ không sợ hãi nữa! Vì sự sợ hãi của cô mà những người co yêu thương đã mât quá nhiều! Bỏ mặc Conan ngẩn ngơ trên ghế bành to với bức ảnh đầy máu kia, cô đi vào phòng anh. Anh đang ngủ, yên lành và thanh thản. Cô muốn níu giữ mãi nụ cười của anh trong trái tim. Có thể cô ích kỉ, có thể cô nhỏ nhen, có thể cô chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến sự an toàn của anh nhưng cô sẽ nghe theo tiếng gọi của trái tim mình. Cô sẽ chế ra thuốc giải, đối mặt với tổ chức, và mạnh mẽ sống. dù cô chết thì cô đã được sống như thế, không hối hận.
Gin lặng nhìn cô gái nhỏ bé trên chiếc giường đen như đêm của hắn. Cô gái ấy nằm yên ,thở nặng nhọc. Băng cứu thương băng trắng người cô. Những vết thương của cô càng khiến hắn đau lòng. Nếu hôm đó hắn không để cô đi, nếu hôm đó hắn giữ cô lại bên mình thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ hắn thấy chới với. Cô đã từng ngồi đây, mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với hắn, với Vodka. Hắn nhớ tay cô rất ấm nhưng sao giờ đây nó lại lạnh lẽo thế này? Có phải cô đang muốn rời bỏ hắn, cô đang đi dần về phía tử thần mà bỏ lại hắn ư? Sao cô lại đối xử tàn nhẫn với hắn thế? Nụ cười của hắn nở trên môi nghiệt ngã và đau đớn.
Sửa Bài Viết Trả lời Trả lời với trích dẫn
10-01-2013, 07:29 PM #68 syringa1207
Thám Tử Nghiệp Dư
Tham gia ngày
Mar 2012
Bài gửi
150
Trên đời gọi là sợ hãi. Thứ sợ hãi vô hình nhưng nặng nề. Hắn đang sống trong tình trạng như thế. Tình trạng mệt mỏi và ngày nào cũng đối diện với sợ hãi. Nỗi sợ hãi mất đi người con gái ấy khiến hắn mệt mỏi và hoảng loạn. Khẽ chạm vào đôi mắt nhắm nghiền của Rhum, hắn nhắm mắt tưởng tượng về những ngày xưa cũ, đôi mắt luôn hướng về hắn với niềm vui và niềm tin vô điều kiện. Đôi môi này trước đây luôn thường trực một nụ cười hạnh phúc, luôn phát ra những âm thanh dịu ngọt. Giờ đây cô chỉ im lặng, mắt nhắm nghiền và thở khó nhọc. Đôi mắt hắn hướng về phía cô, buồn thăm thẳm. Khẽ nắm lấy bàn tay lanh ngắt của cô, hắn vẫn nhớ rõ cái cảm giác hơi ấm của cô chuyền sang hắn, giờ tay hắn đã ấm hơn cô. Thật buồn vì điều đó.
Vodka nhìn đại ca của hắn và cô gái mặt trời, cái cách mà hắn gọi Rhum. Hắn khẽ thở dài. Trong đôi mắt lạnh lùng đến tê tái của sát thủ số 1 của tổ chức là một nỗi đau và nỗi sợ hãi vô hạn. Hắn chưa bao giờ thấy đại ca hắn như vậy? Rhum đã nằm trên giường hơn 3 tháng, ngôi nhà trở nên buồn thảm đến ám ảnh. Hắn nhớ khi Sherry ra đi, không khí của ngôi nhà cũng vẩn lên mùi u ám nhưng không đáng sợ bằng lần này. Có lẽ mặt trời biến mất tốt vẫn tốt hơn là mặt trời trở về nhưng không thể toả sáng. Hắn nhìn đại ca khẽ hôn nhẹ vào bàn tay lạnh ngắt của Rhum, và trong một khoảnh khắc, có lẽ hắn và đại ca đã cùng ý nghĩ:
- Mau trở lại đi, Rhum!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ai ngồi lặng bên dòng sông. Bên cạnh cô là Subaru.Từ ngày cô tự ý bỏ nhà đi, anh luôn theo sát cô đến mức cô nhiều khi cô cảm thấy khó chịu. Nhưng anh chỉ cười hiền và hầu như không cho những lời cô nói vào đầu. Cô thở mạnh. Ngắm nhìn dòng sông trong sắc nắng tháng 3 rực rỡ, ấm áp. Cô đến đây, gần như mỗi ngày nhưng Sakura thì đã biến mất hoàn toàn, cô không thể gặp lại người con gái ấy.
- Em đến đây gần như hằng ngày !
- Tôi thích đến đây !- Cô đáp
- Cô gái tóc bạch kim hôm đó đã ngồi cùng em- Anh trầm tư- Em đến để gặp cô ấy !
Cô khẽ gật đầu, thật buồn vì không được gặp cô ấy. Đôi mắt của cô thoáng buồn. Cô luôn tin rằng cô ấy sẽ luôn ngồi đó, bên cạnh cô và trò chuyện chia sẻ với cô. Nhưng hình như cô ấy đã đi và không bao giờ quay lại
Cô đứng dậy, khẽ phủi quần áo. Anh nắm tay cô, cả hai cùng bước đi trên con đường tắt nắng. Cô quay lại ,khẽ lẩm bẩm :
- Chị sẽ quay lại, đúng không Sakura ?
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hắn cảm thấy cử dộng nhẹ từ ngón tay Rhum và hàng mi dài của cô khẽ cử động. Hắn đứng bật dậy, gào lên :
- Vodka, gọi Cognac ngay !
Tay hắn nắm chặt cô hơn, miệng không ngừng lẩm nhẩm :
- Dậy đi, dậy đi ! Rhum ! Tỉnh lại ngay cho tôi !
Cô khẽ mở mắt, khung cảm mở ảo cà chói loà khiến mắt cô chưa thể thích ứng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng mở lại một lần nữa, Mắt cô đã dần quen với ánh sáng và bộ não bắt đầu hoạt động. Căm phòng màu đen quen thuộc, khuân mặt lạnh lùng quen thuộc, mái tóc bạch kim quen thuộc nhưng một hơi ấm lạ lẫm đang chiếm trọn lấy cơ thể cô. Bàn tay của Gin đang nắm chặt tay cô. Và kì lạ, bàn tay lạnh giá của hắn hôm nay ấm áp lạ lùng
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Cô làm gì vậy? Rhum- giọng Cognac hoảng hốt
Hắn lập tức xông vào phòng, Rhum đang đi quanh căn phòng tim kiếm thứ gì đó còn Cognac vẫn lẽo đẽo theo cô, miệng không ngừng khuyên nhủ cô trở lại gường. Cái quái gì khiến cô ấy dám bước chân ra khỏi giường khi mà vết thương vẫn còn chưa lành hẳn nhi?
- Làm gì vậy?
Cô ngước lên nhìn hắn, ánh mắt không chút cảm xúc. Cái nhìn trống rống của cô khiến hắn hoang mang và hoảng sợ. Hắn nhướn mày đáp trả.
- Mấy người ra ngoài- Hắn nhìn Rhum và ra lênh
Vodka và Cognac đã bước ra để lại cô và hắn trong căn phòng lạnh lẽo. Cô tránh ánh nhìn lạnh lẽo của hắn, cô sợ, sợ cái cảm giác khi cô nhìn vào hắn, trống rỗng và mênh mông. Cô ghét cay ghét đắng cái cảm giác lạnh lẽo mà hắn luôn mang lại cho cô. Dù cô có cố gắng sưởi ấm tâm hồn hắn thì hắn vẫn không thay đồi,vẫn lạnh lẽo như thế. Cô sợ cái cảm giác bất lực của chính bản thân mình. Cô bước nhanh ra phía cửa, lần tránh hắn
Nhưng khi tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa, một lực mạnh ép sát vào cơ thể cô, hơi ấm khiến cô thấy an lòng. Cô khựng lại, quay về phía sau. Hắn đang đứng trước mặt cô, chống hai tay lên cửa ngăn cản sự trốn chạy của cô. Và đôi mắt hắn ,soi vào đôi mắt xanh của cô như tìm kiếm. Cô nhắm chặt mắt, cô để bản thân không nhìn thấy gì và cố ngăn cản sự tò mò đang sôi sục, thôi thúc.
- Định đi đâu?- hơi thở của hắn phả lên gương mặt cô
- Không liên quan tới anh- Cô đáp, không thèm mở mắt nhìn hắn- Tôi không muốn nhìn thấy mặt kẻ chỉ muốn giết tôi!
Hắn khựng lại. Trong cô, hắn chỉ là kẻ muốn lấy mạng cô thôi sao! Không đúng, hắn luôn muốn cô sống, luôn muốn cô mỉm cười, luôn muốn cô hạnh phúc bên cạnh hắn.
Hắn cúi xuống, thấp hơn nữa, nhẹ nhàng chụp lấy đôi môi xinh xắn đang mỉm chặt của cô. Hắn thấy mềm mại, lưỡi của hắn nhẹ nhàng cạy mở hàm răng và tiến sâu hơn và khoang miệng cô. Hắn thấy ngọt, một vị ngọt ấm áp toát ra từ đôi môi xinh xắn. Hắn thèm muốn hơn nữa vị ngọt ấy. Hắn mút mạnh hơn đôi môi cô, mong muốn vị ngọt ấy cứ kéo dài mãi
Cô không thể tin nổi, hắn đang chủ động hôn cô, đầu óc cô phải mất mấy giây để tiếp nhận cái thông tin động trời ấy, cô gắng sức đẩy hắn ra, nhưng hoàn toàn vô ích, hắn quá khoẻ và vòng tay hắn ôm qua eo cô quá chặt. Đôi môi lạnh của hắn như cuốn lấy môi cô, hắn như đang rút cạn sinh lực cô vậy!
Cảm nhận thấy hơi thở của cô đang yếu dần ,hắn từ từ dừng lại nhưng đôi môi vẫn đang lưu luyến trên môi cô.
- Giờ em còn muốn đi nữa không? – Hắn thì thầm và tai cô và nhìn sâu vào đôi mắt cô.
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Haibara ngắm nhìn những bong hoa anh đào đang khẽ chao liệng đáp xuống mặt đất. Cô mỉm cười buồn bã. Cuộc đời cô cũng giống như bông hoa ấy, không biết đến lúc nào ,một cơn gió thoảng qua và mang cánh hoa cuộc đời cô trở về với đất mẹ. Hoa anh đào- Sakura, cô gái ấy đã bước vào cuộc đời cô như một cánh hoa nhưng lại ra đi quá vội vã khiến cô buồn và nhớ mong khôn tả.
- Xin chào!- Giọng nói ấm áp vang lên
- Sakura- cô ngạc nhiên rồi ào về phía Sakura
- Lâu quá rồi không gặp em! – Sakura mỉm cười – em ổn chứ
- Em ổn! Chị đã đi đâu trong suốt thời gian qua vậy?- Ai hỏi
- Chị có chuyến công tác đột suốt sang Paris! em đến đây một mình à?
- Không ạ!- Ai lắc đầu
- Ai- chan- Ayumi chạy về phía cô bé- Ai vậy?
Đi cùng với cô bé tóc ngắn dễ thương ấy là một 3 cậu bé: một béo ú, một gầy, mặt tàn nhang, một đeo kính tri thức. Và bên cạnh họ là một chàng thanh niên khá trẻ, chúng hơn 20 tuổi, đeo kính, tóc nâu. Sakura mỉm cười đứng dậy chào họ:
- Xin chào, chị là Sakura, mấy em là bạn của Haibara?
- Vâng! - bọn trẻ đông thanh
- Em là Genta- cậu bé béo ú trên tay vẫn cầm 1 chiếc bánh giới thiêu
- Em là Mitsu
- Em là Ayumi! Chị xinh quá!
- Em cũng rất xinh- cô nhẹ nhàng vuốt mà cô bé- còn em?
- Em là Conan
- Conan ? Ba mẹ em có vẻ là fan bự của Sherlock Homes
- Vâng- thẳng bé nhanh chóng gật đầu
Cô đứng thẳng dây, ánh mắt chiếu vào chàng trai đi cùng bọn trẻ. Giấu sau cặp kính ấy, đôi mắt đang chăm chú hướng về phía cô, bàng hoàng.
- Xin chào, tôi là Okita Subaru!- anh giấu sự bối rối trong cái bắt tay đầy tự tin
Sakura cũng nắm lấy tay anh, trong giây phút, anh nhận ra nụ cười mỉa mai của cô ấy. Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ càm giác của anh đã đúng, cô gái tóc bạch kim mà Haibara yêu quý ấy chính là cô. Chẳng lẽ cô ấy cố gắng tiếp cận bé Ai?
Subaru thả mình trong những suy nghĩ về Sakura cho đến khi cô ấy vẫy tay tạm biệt mọi người, hoà mình vào những cánh hoa anh đào mềm mại nhẹ bay trong gió. Chiếc điện thoại của anh khẽ rung lên. Tin nhắn đến. Số lạ. số của người đã gọi điện thông báo cho anh nguy hiểm trong đến giáng sinh.
“Gặp tôi tại Zemi café trong 10’ nữa”
- Anh có việc phải đi ngay, mấy đứa tự về nhà nhé !
Không đợi bọn trẻ trả lời, anh lao đi ngay. Chẳng lẽ người thông báo chính là Sakura. Chẳng lẽ Sakura đã bước chân vào vũng bùn đen tội lỗi ấy ? Chẳng lẽ cô ấy lại ngốc nghếch đến vậy ?
Anh nhìn qua khung cửa kình trong suốt của tiệm cafe. Sakura đang ngồi đó, khuấy ly cappucino một cách lơ đếnh. Đôi môi cô vẫn nở nụ cười quen thuộc và đôi mắt nhắm lại thưởng thức bản nhạc du dương từ cây dương cầm nhỏ.
- Sakura !- Subaru gõ nhẹ tay xuống bàn gây sự chú ý !
- Ồ, mời ngồi- cô mỉm cười gật đầu- tôi nên gọi anh là gì đây ? Okita Suabru ? Akai Shuchii hay Dai ?
Subaru nhìn chăm chú vào cô gái có mái tóc bạch kim óng ả ấy. Nụ cười nửa miệng của cô bé ấy giống như 4 năm trước khi lần đầu tiên anh gặp cô. Và anh nhớ nó vẫn rực rỡ như thế vào lần cuối cùng anh nhìn thấy cô cách sau cái chết bi thương Akemi. Hôm nay, cô ngồi trong tiệm café này, vẫn với khuân mặt bình thản như thế, nhưng anh sợ cảm giác đối mắt với cô. Anh sợ cô biết mình là Akai, là Dai, là người yêu của Akemi, là người đã gián tiếp gây ra cái chết cho Akemi. Anh sợ đối mặt với cô với tư cách là Dai. Anh sợ cô sẽ nói cho bé Ai biết, anh sợ ….
- Không cần hoảng hốt như vậy đâu?- Cô mỉm cười nhìn anh
- Em đã biết! – Lấy lại bộ mắt lạnh lùng,anh bình tĩnh trả lời
- Anh biết thừa khả năng của tôi mà!- cô khuấy nhẹ cốc café- An tâm đi, tôi sẽ không nói cho Shiho biết đâu!
Anh im lặng. Cô gái này không hề thay đổi gì cả. Cáichết của Akemi dường như không hề thay đổi được cô ấy. Cái vẻ bình thản và nhẹ nhàng chưa bao giờ biến mất trong con người này.
- Vậy em muốn gì ở tôi?
- Bảo vệ Shiho! – cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc- Chận chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi!
- Sao cô biết?
- Vì tôi là người tham chiến! Tôi đã gia nhập vào tổ chức. Mật danh của tôi là Rhum. Người gọi điện cho anh vào đêm giáng sinh cũng là tôi. Tôi dã cố tình tiếp cận Shiho để bảo vệ cô bé, không ngờ anh lại nhanh tay hơn !- Cô mỉm cười
- En gia nhập tổ chức- Anh đã suýt gào lên khi nghe cô nói- Em bị điên không ? Akemi đã cố gắng làm mọi việc để ngăn cảm em gia nhập vào địa ngục đó cũng như đã cố gắng để Shiho thoát ra khỏi nó, tại sao em lại ngu ngốc như vậy ?
- Anh không có quyền lên lớp tôi Dai ạ! Xem cách anh gián tiếp giết chị Akemi xem? Anh đã giết chị ấy không bằng súng, cái chết ấy còn đau đớn hơn tất cả! Tôi không hận anh, cũng không ghét anh vì điều đó, ngược lại tôi tôn trọng anh vì anh đã đem đến tình yêu đích thực mà chị Akemi đã chờ đợi. Yêu anh là quyết định của chị Akemi, tôi tôn trọng nó và cũng mong anh tôn trọng quyết định của tôi. Tôi cần bảo vệ những người tôi yêu thương !- cô mỉm cười đứng dậy- về đi ! Bé Ai đang đợi anh đây !
Bóng cô khuất sau lớp của kính của tiệm cafe và hoà vào dòng người ồn ã xung quanh khu phố tấp nập. Ạnh vẫn ngồi đó, ly cafe nguội ngắt. Nhìn ra ngoài, trời bắt đầu mưa lâm thâm. Nhưng hạt mưa rơi xuống, reo rắc một nỗi cô đơn đến tuyệt vọng. Anh ngước lên bầu trời u tối mở mịt mây, anh biêt Akemi đang ở trên đó và dõi theo anh. Cô ấy chắc giận anh lắm. Anh đã hứa sẽ bảo vệ Shiho và Sakura ,thế nhưng anh chẳng thể làm gì cho cả hai. Bật lực ! Anh thấy mình quá vô dụng!