[One-shot] Tôi đã tìm được em... 036xr10


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat18
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat10[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat12[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat13
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat15
thotuyet_lucky
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat17
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat19[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat21[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10

Bài gửiTiêu đề: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Tiêu đề: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Author: thotuyet_lucky

A/N: fic tặng a.k.a trả nợ cho chị Linh =)) thỏ đã trở lại và ăn hại hơn xưa =)) và... thỏ đúng là 1 con nợ thần thánh a =))
A/N 2: fic mang giọng văn hơi nhảm, bạn nào k thích có thể click Back =))



Part 1



Haibara nằm trên giường, cả người nóng hầm hập. Cô bị sốt. Phải, quái quỷ nhất chính là cô lại bị sốt đúng lúc quan trọng này. Tên Shinichi chết tiệt kia vừa nghe tin công việc điều chế giải dược cho aptx có tiến triển liền “tiền trảm hậu tấu” theo kiểu nhảy cẫng lên rồi gọi điện thoại báo cho Ran biết rằng tuần tới hắn sẽ trở về.

Hắn điên. Chính xác là như thế. Khi mà hắn quấn lấy cô và nằng nặc đòi cái thứ gọi là thuốc giải, cô đã liếc mắt nhìn hắn một cái đầy kỳ thị và ném lại ba chữ “Không bao giờ.” Thế nhưng, có vẻ như hắn đang cố gắng chứng tỏ bản thân là kẻ “dai nhách” nhất mọi thời đại, từ lúc sáng sớm thức dậy cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, chỉ cần hắn thấy cô, hắn sẽ luôn miệng thanh minh cho cái kế hoạch hẹn hò “đậm chất tuyệt vời” của hắn.

Cô không thích bị làm phiền. Vô cùng không thích. Cô bực bội vì hắn cứ không biết tốt xấu mà lải nhải bên tai cô suốt ngày. Và, dĩ nhiên, cô thấy hối hận vì đã nói cho hắn biết tiến triển của việc nghiên cứu thuốc giải. Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô tuyệt đối sẽ không hé răng bất cứ điều gì, một chữ cũng không!

Nhưng thời gian là một kẻ rất kiêu ngạo, đã qua đi là nhất quyết không ngoảnh đầu trở lại, vì thế, nó dẫn đến tình trạng hiện tại của cô: phát sốt và nằm liệt giường. Cô đã cố gắng cắt đuôi hắn bằng cách cả ngày ở trong phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, từ lúc sáng sớm đến nửa đêm. Vốn dĩ cô có thể khoá cửa lại và dọn dẹp đống hoá chất bừa bộn, sau đó là tìm một chỗ để nghỉ ngơi, thế nhưng, bản năng của một nhà hoá học trong cô luôn trỗi dậy mạnh mẽ khi cô ở trong một môi trường sặc mùi hoá chất. Nó kích thích từng giác quan của cô, và... cô không muốn nghỉ ngơi khi ở tại một nơi lý tưởng như vậy.

Sau hơn một tuần bị cô nhốt ngoài cửa phòng thí nghiệm với một nỗi ấm ức nghẹn ở cổ họng không cách nào nuốt xuống được, tên kia đã quyết định phá cửa xông vào. Hành động đó của hắn chỉ có thể được miêu tả bằng hai chữ: manh động! Nhưng mà, vạn vật trên đời cái gì cũng có mặt trái của nó, manh động tuy là một hành động không tốt, nhưng trong trường hợp hiện tại, nó lại mang tính tích cực. Bởi vì... nhờ manh động mà hắn phát hiện ra cô đang nằm gục đầu trên bàn, hai má đỏ bừng và cái trán nóng bỏng. Cô ngã bệnh vì làm việc quá sức!

Mặc dù bác sĩ Araide đã kê đơn thuốc, dặn dò cẩn thận là phải điều chỉnh chế độ ăn uống sao cho hợp lý và đầy đủ dinh dưỡng, cũng như là làm việc và nghỉ ngơi đúng mức, bệnh của cô vẫn ngày càng nặng thêm.

Tất cả chỉ vì tên ngốc đó!

Cô rủa thầm hắn trong lòng. Đây đã là lần thứ ba trăm lẻ một cô rủa hắn – kể từ lúc cô tỉnh lại vào ba mươi phút trước.

Đầu óc hắn bị mấy vụ án mạng làm cho hỏng rồi hay sao mà lại có thể nhầm thuốc cảm cúm với thuốc sổ? Cô dám cá rằng ngay cả phật tổ giáng thế cũng phải tức điên lên với các hành động ngu ngốc của hắn. Chỉ vì sự ngớ ngẩn của hắn mà cô phải chịu khổ như vậy.

“Em tỉnh rồi sao?”

Một giọng nói nhẹ và ấm vang lên ở ngoài cửa. Cô chẳng còn khí lực mà quay đầu nhìn xem đấy là ai nữa. Nhưng cô đoán chắc đó là Subaru, anh chàng hàng xóm sống trong nhà của Shinichi, bởi vì, cô ngửi thấy mùi thơm từ tô cháo trứng trên tay anh ta bay xộc vào mũi.

Cô gần như là cạn kiệt sức lực rồi, và lúc này, mùi thức ăn đúng là thứ vũ khí có sức công phá lớn nhất. Còn lớn đến mức nào thì... ví dụ điển hình là nó có thể khiến cho nữ hoàng băng giá Haibara Ai nở một nụ cười, và hoàn toàn không phản đối việc tên khó ưa nào đó cầm thìa và đút từng miếng cháo vào miệng cô.

“Ngoan lắm.” Đút xong thìa cháo cuối cùng, Subaru mỉm cười nhìn cô và nói một câu ngắn gọn như thế.

Gì? Hắn bảo cô là “ngoan lắm” hả? Nghe như là đang khen một đứa trẻ con vậy.

Trời ạ. Giờ phút này cô muốn hét lên biết bao nhiêu. Cô muốn quát vào mặt hắn và nói với hắn là cô không phải trẻ con, cô đã 18 tuổi rồi. Nhưng... liệu hắn có tin những lời đó? Không khéo hắn lại cười vào mũi cô và nghĩ cô là một đứa trẻ bộp chộp.

“Lúc nãy Conan vừa đến thăm em đấy.” Subaru bắt đầu gợi chuyện để nói với cô.

Cô nhướn mày, ý bảo anh nói tiếp.

“Anh đã nói với cậu ấy là em vẫn chưa tỉnh. Cậu ấy bảo là sẽ quay lại vào buổi tối.”

Vào buổi tối? Cô chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, và ngày mai chính là ngày hắn đã hứa hẹn với Ran là sẽ trở về, để chuẩn bị cho một buổi hẹn hò “lãng mạn”.

Hắn chính là kẻ đã hại cô ra nông nỗi này, cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Được rồi, hắn muốn thuốc giải đúng không? Vậy cô sẽ cho hắn thuốc giải.

“Anh có thể lấy giúp tôi vài thứ ở phòng thí nghiệm dưới tầng hầm được không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh và nói.

“Em muốn làm gì?”

“Đó là chuyện của tôi.” Cô lạnh lùng trả lời.

Anh cũng không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng ngồi im và ghi nhớ những gì cô nói. Rồi sau đó, rất nhanh, đi xuống tầng hầm và mang đến những gì cô cần, và... dĩ nhiên, đi làm những việc mà cô yêu cầu nữa.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat18
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat10[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat12[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat13
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat15
thotuyet_lucky
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat17
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat19[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat21[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Tiêu đề: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Part 2



---- Buổi tối tại nhà tiến sĩ Agasa ---

“Cậu nói thật chứ?” Conan hét lên một câu sau khi nghe xong lời nói của Haibara. Âm lượng từ chất giọng oanh tạc của cậu như muốn chọc thủng cả nóc nhà vậy. Và... Haibara cùng Subaru ngồi trước mặt cậu phải bịt cả hai tai lại.

À không, có chút nhầm lẫn. Chính xác là Subaru bịt tai... giúp Haibara, còn cô thì vẫn ngồi im và bắn ánh mắt đầy sát khí về phía cậu.

“Tôi có nói đùa với cậu bao giờ sao?” Cô nhíu mày, bắn ánh mắt hình viên đạn về phía cậu.

“Không biết.” Ai đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội để trả lời cô.

Cô nhún vai, vờ đứng dậy “Nếu không biết thì miễn.”

Conan thấy cô có vẻ không thèm nhắc đến chuyện thuốc giải nữa, sắc mặt chợt trở nên hoảng hốt, vội vàng kéo cô lại.

“Không không, ý tớ không phải như vậy. Cậu hiểu lầm rồi. Ý tớ là tớ không biết gì về aptx cơ, chứ thật ra tớ rất tin, rất rất tin là cậu sẽ không nói đùa với tớ.” Conan cười hì hì nói.

Cô liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng âm thầm cười trộm nhưng bên ngoài vẫn trưng ra bộ mặt lạnh băng “Thật sao?”

“Thật.” Cậu gật đầu một cách chắc chắn.

“Nếu vậy... cậu phải đồng ý ba điều kiện của tớ.” Cô giơ ra ba ngón tay, huơ huơ trước mặt cậu.

Không cần suy nghĩ, Conan liền gật đầu ngay tắp lự.

“Thứ nhất, trong quá trình uống thuốc giải, cậu phải nghe lời tớ, và hoàn toàn không được phép thắc mắc hay suy nghĩ về bất cứ điều gì.”

Cậu gật đầu.

“Thứ hai, mọi tác dụng phụ của thuốc giải cậu phải tự chịu và tự giải quyết, tớ hoàn toàn không chịu trách nhiệm về mọi sự cố liên quan đến thuốc giải diễn ra trong buổi hẹn hò của cậu.”

Lại tiếp tục gật đầu.

“Thứ ba, cậu phải trả tiền thuốc giải cho tớ. Tớ không làm việc công quả bao giờ.”

Đến cái thứ ba này thì Conan không gật đầu ngay. Trời ạ, cô ấy đòi tiền thuốc giải hả? Từ trước đến nay cậu đã dùng bao nhiêu viên thuốc giải nhỉ? Nếu cô ấy đòi tiền ngay bây giờ có khi nào cậu phải bán thân để trả nợ hay không? Hay là bảo cô ấy ghi sổ nợ rồi gọi điện xin tiền mẹ sau? Trong lòng, Conan đau khổ nghĩ.

“Điều quan trọng nhất là sau khi uống xong viên thuốc giải, tớ hoàn toàn không chịu trách nhiệm về bất cứ việc gì. Nếu cậu đồng ý với những gì tớ vừa nói, thì cậu có thể đi vào trong bếp và lấy cốc nước được đặt trên bàn ăn ra đây.”

Conan tròn mắt. Cậu có thể uống thuốc không cần nước nha, cô ấy bảo cậu lấy cốc nước làm gì? Lại còn chỉ định rõ là cốc nước trên bàn ăn nữa.

“Đừng quên điều thứ nhất.” Cô nhắc nhở.

Và thế là cậu lặng lẽ lủi thủi đi vào trong bếp, rất nhanh đã mang ra cốc nước mà cô cần.

“Uống hết nó, cùng với viên thuốc.” Cô lấy từ trong túi áo ra một viên nang nửa đỏ nửa trắng, đưa cho cậu và ra lệnh.

Subaru từ đầu đến cuối vẫn ngồi im lặng, lúc này nhìn thấy Conan chuẩn bị cầm cốc nước đưa lên miệng uống thì đột nhiên có phản ứng muốn ngăn cậu lại. Ngoài Haibara ra thì anh chính là người biết rõ nhất trong cốc nước đó chứa những gì. Cái thứ tạp chất màu nâu đen sóng sánh trong cốc đó... là do chính tay anh “chế tác” ra. Haibara biết chắc anh sẽ có ý định ngăn cản, nên đã đưa tay ra sau khẽ nhéo vào cánh tay anh một cái, ý bảo anh ngồi im đó, nếu không người tiếp theo lãnh hậu quả sẽ là anh.

Trơ mắt nhìn Conan nhăn nhó uống hết cốc nước, trong lòng anh âm thầm có cảm giác tội lỗi. Uống chút nước bẩn cũng không chết được, chỉ có điều, trong đó còn có thêm... thuốc sổ dành cho chuột, và một cơ số những thứ tạp chất khác mà anh không xác định rõ thành phần.

Tuy có cảm giác tội lỗi nhưng anh cũng không hề thấy hối hận khi đã giúp Haibara chuẩn bị nó. Sự thực là nếu như Haibara thích thế thì... thôi đành để cho Conan chịu thiệt vậy.

Uống thuốc xong, Conan cười một cái thật tươi với Haibara rồi chạy như bay về phòng. Trong đầu chỉ có suy nghĩ là ngày mai, cậu có thể trở về với hình tượng Shinichi đẹp trai hào hoa phong nhã của ngày xưa, không hề bận tâm đến chuyện phân tích thành phần cái cốc “nước” cậu vừa uống.

Ngoài phòng khách, Subaru đang ôm lấy hai bả vai Haibara đang run lên bần bật... vì cười.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat18
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat10[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat12[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat13
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat15
thotuyet_lucky
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat17
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat19[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat21[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Tiêu đề: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Part 3


“Haibara, em phải về thôi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.” Subaru lên tiếng nhắc nhở Haibara.

“Suỵt! Anh im nào, hắn phát hiện chúng ta bây giờ.” Haibara đưa tay lên môi suỵt khẽ, một hành động dễ thương hiếm thấy của cô.

“Anh không nghĩ trò rình rập người khác hẹn hò này có gì hay ho cả.”

“Tôi thèm vào mà rình hắn hẹn hò, tôi chỉ xem thành quả mà tôi làm ra.”

“Anh nghĩ là thành quả đã đến.” Subaru cười cười nhìn cô, chỉ tay về phía Shinichi đang ngồi đối diện với Ran tại một cái bàn cách đó không xa.

Cô quay đầu, nhướn người để nhìn rõ, rồi sau khi đã thấy được “kết quả”, cô mỉm cười đắc ý. Kudo-kun, cậu dám hại tớ, sẽ phải trả giá.

Bên này, Shinichi đang nhăn nhó chật vật với cái bụng đau quằn quại, đau đến không chịu nổi. Trời ạ, chẳng lẽ tác dụng phụ của thuốc mà Haibara nói là cái này sao? Cậu nhớ là cậu đã dùng thuốc giải nhiều lần rồi, dùng quang minh chính đại có mà “chôm” cũng có, sao không có lần nào “tác dụng phụ” là đau bụng?

Khó khăn lắm mới có một buổi hẹn, khó khăn lắm mới lấy được thuốc giải, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Shinichi trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, phải giải quyết cơn đau bụng trước rồi tính gì thì tính.

“Xin lỗi Ran, có lẽ tối qua tớ ăn phải cái gì đó, cậu ngồi đây chờ tớ một chút nhé.” Shinichi nhăn nhó nói với Ran, rồi lập tức chạy như bay vào WC.

“Đã xem kết quả, em có thể về được rồi chứ?” Subaru lại giục.

“Chưa.” Haibara nháy mắt tinh quái “Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc mà, tôi chắc chắn, hắn sẽ vào WC rồi gọi điện thoại cho tôi.”

Subaru hờ hững nhấp một ngụm cafe, chăm chú chờ phản ứng từ cái điện thoại của Haibara. Mặc dù Conan đã kể với anh rằng Haibara là một thần đồng, thế nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa tiếp thu hết được chuyện một cô bé như cô lại có thể điều chế ra loại thuốc độc chết người như thế, thậm chí là... nó có thể mang đến sự trường sinh, một ước mơ hão huyền của con người. Conan không hề đề cập chi tiết đến xuất thân của Haibara, chỉ nói đơn giản là bố mẹ cô ấy là nhà khoa học của tổ chức, bị tổ chức sát hại, và cô ấy đã lớn lên ở nơi tăm tối đó, tiếp nối công trình của bố mẹ mình và... chạy trốn khi biết được sự thực ẩn đằng sau danh nghĩa của cái gọi là “thuốc trừ sâu”. Nếu cô ấy cũng gặp trường hợp bị teo nhỏ như Conan, vậy nghĩa là cô ấy lớn hơn con số 7 tuổi mà mình đang mang hiện tại. Anh đưa mắt nhìn cô, ngẫm nghĩ một lúc rồi đoán “Chắc khoảng 14-15 tuổi thôi. Vẫn còn trẻ con lắm.” (thỏ: trẻ con cái đầu anh í >”<)

Trong lúc Subaru đang suy nghĩ về Haibara thì theo đúng chất “tư tưởng lớn gặp nhau”, Shinichi cũng đang nghĩ về cô.

“Haibara à, sao cậu không nói cho tớ biết là cái tác dụng phụ của thuốc giải lại không hề “phụ” một chút nào như vậy chứ?” Shinichi thều thào qua điện thoại.

“Tớ đã nói là tớ sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ chuyện gì sau khi cậu uống thuốc rồi mà?” Haibara nhướn mày trả lời lại, mặc dù lúc này cậu không hề nhìn thấy được cái nhướn mày của cô.

“Nhưng... cậu làm ra nó mà...” Shinichi nhăn nhó.

“Kudo-kun, cậu đừng có mà lật lọng như vậy. Cậu còn nhớ ba điều kiện của tớ chứ? Rõ ràng cậu đã gật đầu đồng ý rồi mà.”

“Nhưng... nhưng....”

“Không nhưng nhị gì hết Kudo à, chuyện xảy ra như vậy hoàn toàn không phải lỗi của tớ mà.” Cô vừa nói vừa đứng dậy, thong thả bước vào một góc khuất để nói chuyện, đơn giản vì cô không thích có người ngồi bên cạnh khi cô đang nghe điện thoại.

Lúc này, Subaru chợt nhớ ra rằng anh để quên điện thoại của mình trong xe, nên cũng đứng lên và nói với cô rằng hãy ở đó chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.

Cô chỉ đơn giản là gật đầu một cái miễn cưỡng rồi tiếp tục quay sang “lý sự” với Shinichi.

----------------------------

Sau khi kết thúc cuộc tranh luận với Shinichi, với kết quả phần thắng hoàn toàn thuộc về cô, Haibara quay lại chỗ ngồi khi nãy cùng một nụ cười nhẹ. Dĩ nhiên, tên thám tử ấy làm sao mà đủ sức để thắng cô được.

“Cậu ấy chịu thua rồi sao?” Subaru hỏi, mắt vẫn không rời vật mà khi nãy anh vừa nhặt được trong xe. Thực chất anh cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy thứ này, bởi vì nó nhắc anh nhớ lại một chuyện xảy ra trước kia, cũng khá lâu rồi.

Khoảng năm năm trước, khi anh vẫn còn là một cậu bé tầm tuổi Shinichi bây giờ, anh đã có một mối tình đầu thật đẹp với một cô gái kỳ lạ. Nhưng rồi giữa lúc mọi chuyện đang tốt đẹp, đùng một cái cô ấy nói với anh rằng cô ấy phải đi xa, có thể không bao giờ gặp lại nữa. Lúc đó, lòng anh rối bời, anh không biết phải làm thế nào để giữ cô ấy lại, anh đã nghĩ đến muôn vàn lý do, nhưng tất cả đều nhận được câu trả lời “không” từ cô ấy. Trước lúc chia tay, anh đã tặng cô ấy một sợi dây chuyền do tự tay anh thiết kế. Và... nó giống y hệt sợi dây chuyền này!

Đột nhiên, Haibara đưa mắt nhìn anh, rồi cô sững người.

Cố gắng lắm để kiềm chế không hét lên ở nơi đây, cô nói “Mau trả lại cho tôi.” Rồi đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn chìa ra trước mặt anh.

“Của em sao?” Anh ngạc nhiên hỏi lại.

“Hỏi thừa. Tôi cũng không phải người thích nhận vơ như ai đó. Mau trả đây.” Cô có vẻ đã không kiên nhẫn nữa.

“Nhưng anh thấy nó rất giống sợi dây chuyền của anh.” Anh rất vô tội đáp. Vật giống vật thì coi như có thể đi, nhưng đằng sau mặt dây chuyền còn khắc chữ SM, hai chữ này là do tự tay anh khắc, trên thế giới đảm bảo không có cái thứ hai giống như vậy. Anh nhất định không nhận lầm, chính là nó! Thế nhưng, Haibara cũng không có vẻ như đang nói dối, vậy tại sao nó lại nằm trong tay cô bé này chứ?

“Anh có trả hay không?” Nó là kỷ vật duy nhất cô còn giữ lại được sau bao nhiêu giông tố xảy ra, cô không thể không lấy lại nó.

“Nói cho anh biết, tại sao em có nó, anh sẽ trả.”

Cái quái gì vậy? Tại sao tôi phải nói cho anh nghe chứ? Haibara thầm nghĩ.

Anh cầm sợi dây chuyền đong đưa trước mặt cô, thờ ơ nói “Không nói anh sẽ không trả.”

Thấy sợi dây ở ngay trước mặt, cô đưa tay lên có ý giật lại, không ngờ anh nhanh tay hơn, thu lại sợi dây chuyền rồi nhét vào túi áo. Vẻ mặt đắc ý nhìn cô.

Cắn răng. Cô thực sự không muốn nói cho ai biết chuyện đó, thế nhưng... không nói sẽ không có cách nào lấy lại vật mà cô yêu quý nhất. Đáng ghét!

Ngập ngừng một chút, cô quay mặt đi thờ ơ, nói nhỏ “Nếu vậy đã biết chuyện của Kudo, chắc cũng đã biết chuyện của tôi. Thứ đó là do... bạn trai tôi tặng.” Hai chữ “bạn trai” cô nói đặc biệt nhỏ, thế nhưng, anh lại nghe được rất rõ ràng. “Bây giờ thì trả cho tôi được rồi chứ?”

“Một câu hỏi cuối: em bao nhiêu tuổi? Và... đã từng đến nhà hàng Nine Stars ở Los Angiơles chưa?”

“18. Rồi.” Cô trả lời ngắn gọn. Đáy lòng có cái gì đó đang lan toả, giống như... sự sợ hãi. Làm sao anh ta có thể biết được nơi đó?

“Thật?” Anh tròn mắt nhìn cô, tim thót lên một cái. Biểu hiện của anh hiện tại chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ “trợn mắt há mồm”.

Cô lại chìa bàn tay nhỏ ra trước mặt anh lần nữa “Tôi đã trả lời câu hỏi của anh. Còn bây giờ, anh cũng nên thực hiện lời nói của mình đi.”

Sau một phút sững sờ, anh mỉm cười, thọc tay vào túi áo và lấy ra sợi dây đưa cho cô, “Tôi đã tìm được em...”

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat18
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat10[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat12[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat13
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat15
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat17
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat19[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat21[One-shot] Tôi đã tìm được em... Bgavat22
Sponsored content


Hiện Đang:
Huy hiệu
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10
[One-shot] Tôi đã tìm được em... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Tiêu đề: [One-shot] Tôi đã tìm được em...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Similar topics

-

» [One-shot] Ngày tàn...

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết