Author: thotuyet_lucky
Nguồn: ai-haibara.net
Đối tượng: mọi lứa tuổi
Tình trạng: đang tiến hành
Cặp đôi: đến cuối cùng thì sẽ biết, vì cơ bản tác giả chưa nghĩ đến =.=
Mở đầu:
Cô, một sinh vật nửa người máy được tạo ra nhằm mục đích làm thế thân cho một người đã chết
.
Cô, đã phản bội lại mệnh lệnh từ chủ nhân, kiên quyết giúp đỡ anh, để rồi bị đồng loại tẩy chay, cả quê hương tẩy chay. Quê hương ư? Không, cô là người máy, cô không có quê hương. Nếu con người định nghĩa quê hương là nơi mình sinh ra, thì cô, quê hương của cô là trong phòng thí nghiệm với đủ loại hóa chất nồng nặc.
Người máy. Nghĩa là đã được mặc định không có tình cảm, chỉ biết phục tùng một cách vô điều kiện mệnh lệnh của chủ nhân. Vậy mà sao con tim cô lại đau đớn?
“Shiho Miyano! Cô là người máy, là một người máy vô tri vô giác! Cô chỉ biết nghe lệnh ta mà thôi!” Tiếng nói của chủ nhân luôn lúc nào cũng vang vọng trong đầu cô mỗi khi cô nhớ đến anh.
Tình yêu của cô. Số phận của cô. Rồi sẽ trôi về đâu?
Chap 1
“Con gái, đừng vào đó! Nguy hiểm lắm!” Người phụ nữ có mái tóc vàng óng ả siết chặt bàn tay bé nhỏ trong tay mình, nói với giọng kiên quyết.
“Mẹ à, buông con ra đi, con phải vào đó! Con phải cứu chị Akemi!” Cô gái trẻ dùng hết sức để gỡ bỏ bàn tay của mẹ mình, chạy vụt vào tòa nhà. Trong đầu cô lúc này chỉ có một tâm niệm duy nhất: Cô phải cứu chị Akemi!
Những con số tích tắc lùi dần, nhưng có vẻ nó quá chậm so với yêu cầu của người phụ nữ. Đưa tay bấm phím điện thoại, kích hoạt thiết bị gây nổ. Và đôi chân mềm nhũn khi hình bóng cô gái trẻ với mái tóc màu nâu đỏ quằn quại đau đớn trong ngọn lửa.
Xin lỗi con yêu!
“Không!!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét chói tai phát ra từ bên trong phòng. Người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ngồi ở trên giường, tóc xõa tung. Từng lọn tóc vàng óng dính bết vào mặt. Mồ hôi tuôn ra cùng với nỗi sợ hãi. Đâu đó trong một khóc khuất của con tim, đau đớn không ngừng trỗi dậy, giằng xé giữa tình yêu và lý trí. Bà đã làm đúng hay sai đây?
“Thống soái! Thống soái! Ngài không sao chứ?” Một nhân viên bảo vệ canh gác ở bên ngoài lo lắng chạy vào hỏi. Tuy đã quá quen với việc những tiếng la hét mỗi đêm nhưng anh vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng cho vị thống soái của mình.
“Ta không sao.” Người phụ nữ trong phòng thở hổn hển đáp trả. Đứng dậy bước về phía phòng tắm dể thay quần áo, trang điểm một lớp nhẹ nhàng trước khi lạnh lùng ra lệnh với tên vệ sĩ trung thành đưa mình đến phòng thí nghiệm, nơi công trình nghiên cứu vĩ đại nhất thế kỉ ra đời.
Lướt nhanh trên dãy hành lang dài và hẹp, những ký ức nhức nhối lại cứ ùa về. Lắc mạnh đầu để lấy lại lý trí, bà tự nhủ: Ta là Chúa Tể, và ta luôn đúng, không việc gì phải băn khoăn cả. Ta phải tiêu diệt kẻ đã khiến con gái ta phải chết. Những con người ngu dốt đó phải chết. Đó chính là quy luật, không ai có thể chống lại Chúa Tể.
Thế nhưng, quyết định đó lại khiến cơn ác mộng vốn đã ngủ quên thức tỉnh. Để rồi mỗi đêm bà đều gào thét trong nỗi sợ. Và lúc đó, những tên vệ sĩ trung thành của bà còn cảm thấy sợ hơn khi mà chúng cứ phải phập phồng lo lắng rằng không biết trong tâm trạng bất ổn như thế bà liệu có hay không đem chúng làm nơi trút giận? Sự thật chứng minh, chúng lo lắng không hề dư thừa chút nào khi thủ lĩnh tối cao của hành tinh này nổi tiếng là kẻ khát máu bậc nhất vũ trụ, sẵn sàng dẫm lên máu thịt của bất cứ ai để đạt đến đỉnh vinh quang. Chỉ trừ một người...
‘Cạch’ Tiếng cánh cửa tự động mở ra khô không khốc, như tiếng lưỡi hái của thần chết bổ xuống đầu của nhà khoa học tài ba nhất hành tinh. Và nếu thí nghiệm này thất bại? Nó còn đáng sợ hơn lưỡi hái thần chết gấp ngàn lần.
“Tiến sĩ Agasa, mọi việc ổn chứ?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên làm nhiệt độ căn phòng giảm xuống một cách đột ngột. Những người đứng xung quanh đều cố gắng để không run lên khi cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
“Báo cáo Thống soái, tất cả đã hoàn tất. Chỉ còn chờ Ngài nhấn nút khởi động nữa là công trình vĩ đại nhất vũ trụ này sẽ hoàn thành.” Người đàn ông có ngoại hình béo tròn phục phịch nín thở, cố gắng trấn an bản thân, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để trả lời Chúa Tể của mình.
“Tốt.” Khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười quyến rũ nhưng lạnh lùng và châm chọc. Bà đưa tay miết nhẹ vào công tắc của cỗ máy, mỉm cười nhìn chăm chú vào dung dịch sền sệt trong bình thủy tinh. “Các người có thể cút khỏi đây được rồi.”
“Rõ. Thưa Ngài.” Các thành viên khác trong tổ chức cũng lần lượt lui đi, nhường lại phòng thí nghiệm tối tân này cho Chúa Tể của họ.
Chỉ còn lại mình bà đứng nơi đây. Cô đơn và lạnh lẽo. Thì thầm với chính bản thân mình “Con gái. Giá như ngày đó ta kiên quyết hơn nữa, có lẽ ta đã không để con tuột khỏi bàn tay ta. Dù bàn tay ta có vấy bao nhiêu máu, duy nhất không thể, chỉ có mình con. Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn. Đau đớn hay hối tiếc liệu có giải quyết được cái gì? Điều duy nhất ta cần là trả thù cho con, cho chị gái của con. Phải không con gái yêu quý?” Dứt lời, những giọt nước mắt nóng bỏng lăn trên gò má, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ngón tay khẽ dùng lực, dung dịch trong bình quyện lại từng đợt, cho đến khi tạo thành một khối...
Và lúc đó, những kẻ đứng bên ngoài thề rằng đã nghe thấy tiếng cười như điên dại phát ra từ trong phòng. Tuy nhiên, họ không có cơ hội để kể lại điều đó...
*End chap 1*
Nguồn: ai-haibara.net
Đối tượng: mọi lứa tuổi
Tình trạng: đang tiến hành
Cặp đôi: đến cuối cùng thì sẽ biết, vì cơ bản tác giả chưa nghĩ đến =.=
Mở đầu:
Cô, một sinh vật nửa người máy được tạo ra nhằm mục đích làm thế thân cho một người đã chết
.
Cô, đã phản bội lại mệnh lệnh từ chủ nhân, kiên quyết giúp đỡ anh, để rồi bị đồng loại tẩy chay, cả quê hương tẩy chay. Quê hương ư? Không, cô là người máy, cô không có quê hương. Nếu con người định nghĩa quê hương là nơi mình sinh ra, thì cô, quê hương của cô là trong phòng thí nghiệm với đủ loại hóa chất nồng nặc.
Người máy. Nghĩa là đã được mặc định không có tình cảm, chỉ biết phục tùng một cách vô điều kiện mệnh lệnh của chủ nhân. Vậy mà sao con tim cô lại đau đớn?
“Shiho Miyano! Cô là người máy, là một người máy vô tri vô giác! Cô chỉ biết nghe lệnh ta mà thôi!” Tiếng nói của chủ nhân luôn lúc nào cũng vang vọng trong đầu cô mỗi khi cô nhớ đến anh.
Tình yêu của cô. Số phận của cô. Rồi sẽ trôi về đâu?
Chap 1
“Con gái, đừng vào đó! Nguy hiểm lắm!” Người phụ nữ có mái tóc vàng óng ả siết chặt bàn tay bé nhỏ trong tay mình, nói với giọng kiên quyết.
“Mẹ à, buông con ra đi, con phải vào đó! Con phải cứu chị Akemi!” Cô gái trẻ dùng hết sức để gỡ bỏ bàn tay của mẹ mình, chạy vụt vào tòa nhà. Trong đầu cô lúc này chỉ có một tâm niệm duy nhất: Cô phải cứu chị Akemi!
Những con số tích tắc lùi dần, nhưng có vẻ nó quá chậm so với yêu cầu của người phụ nữ. Đưa tay bấm phím điện thoại, kích hoạt thiết bị gây nổ. Và đôi chân mềm nhũn khi hình bóng cô gái trẻ với mái tóc màu nâu đỏ quằn quại đau đớn trong ngọn lửa.
Xin lỗi con yêu!
“Không!!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét chói tai phát ra từ bên trong phòng. Người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ngồi ở trên giường, tóc xõa tung. Từng lọn tóc vàng óng dính bết vào mặt. Mồ hôi tuôn ra cùng với nỗi sợ hãi. Đâu đó trong một khóc khuất của con tim, đau đớn không ngừng trỗi dậy, giằng xé giữa tình yêu và lý trí. Bà đã làm đúng hay sai đây?
“Thống soái! Thống soái! Ngài không sao chứ?” Một nhân viên bảo vệ canh gác ở bên ngoài lo lắng chạy vào hỏi. Tuy đã quá quen với việc những tiếng la hét mỗi đêm nhưng anh vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng cho vị thống soái của mình.
“Ta không sao.” Người phụ nữ trong phòng thở hổn hển đáp trả. Đứng dậy bước về phía phòng tắm dể thay quần áo, trang điểm một lớp nhẹ nhàng trước khi lạnh lùng ra lệnh với tên vệ sĩ trung thành đưa mình đến phòng thí nghiệm, nơi công trình nghiên cứu vĩ đại nhất thế kỉ ra đời.
Lướt nhanh trên dãy hành lang dài và hẹp, những ký ức nhức nhối lại cứ ùa về. Lắc mạnh đầu để lấy lại lý trí, bà tự nhủ: Ta là Chúa Tể, và ta luôn đúng, không việc gì phải băn khoăn cả. Ta phải tiêu diệt kẻ đã khiến con gái ta phải chết. Những con người ngu dốt đó phải chết. Đó chính là quy luật, không ai có thể chống lại Chúa Tể.
Thế nhưng, quyết định đó lại khiến cơn ác mộng vốn đã ngủ quên thức tỉnh. Để rồi mỗi đêm bà đều gào thét trong nỗi sợ. Và lúc đó, những tên vệ sĩ trung thành của bà còn cảm thấy sợ hơn khi mà chúng cứ phải phập phồng lo lắng rằng không biết trong tâm trạng bất ổn như thế bà liệu có hay không đem chúng làm nơi trút giận? Sự thật chứng minh, chúng lo lắng không hề dư thừa chút nào khi thủ lĩnh tối cao của hành tinh này nổi tiếng là kẻ khát máu bậc nhất vũ trụ, sẵn sàng dẫm lên máu thịt của bất cứ ai để đạt đến đỉnh vinh quang. Chỉ trừ một người...
‘Cạch’ Tiếng cánh cửa tự động mở ra khô không khốc, như tiếng lưỡi hái của thần chết bổ xuống đầu của nhà khoa học tài ba nhất hành tinh. Và nếu thí nghiệm này thất bại? Nó còn đáng sợ hơn lưỡi hái thần chết gấp ngàn lần.
“Tiến sĩ Agasa, mọi việc ổn chứ?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên làm nhiệt độ căn phòng giảm xuống một cách đột ngột. Những người đứng xung quanh đều cố gắng để không run lên khi cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
“Báo cáo Thống soái, tất cả đã hoàn tất. Chỉ còn chờ Ngài nhấn nút khởi động nữa là công trình vĩ đại nhất vũ trụ này sẽ hoàn thành.” Người đàn ông có ngoại hình béo tròn phục phịch nín thở, cố gắng trấn an bản thân, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để trả lời Chúa Tể của mình.
“Tốt.” Khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười quyến rũ nhưng lạnh lùng và châm chọc. Bà đưa tay miết nhẹ vào công tắc của cỗ máy, mỉm cười nhìn chăm chú vào dung dịch sền sệt trong bình thủy tinh. “Các người có thể cút khỏi đây được rồi.”
“Rõ. Thưa Ngài.” Các thành viên khác trong tổ chức cũng lần lượt lui đi, nhường lại phòng thí nghiệm tối tân này cho Chúa Tể của họ.
Chỉ còn lại mình bà đứng nơi đây. Cô đơn và lạnh lẽo. Thì thầm với chính bản thân mình “Con gái. Giá như ngày đó ta kiên quyết hơn nữa, có lẽ ta đã không để con tuột khỏi bàn tay ta. Dù bàn tay ta có vấy bao nhiêu máu, duy nhất không thể, chỉ có mình con. Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn. Đau đớn hay hối tiếc liệu có giải quyết được cái gì? Điều duy nhất ta cần là trả thù cho con, cho chị gái của con. Phải không con gái yêu quý?” Dứt lời, những giọt nước mắt nóng bỏng lăn trên gò má, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ngón tay khẽ dùng lực, dung dịch trong bình quyện lại từng đợt, cho đến khi tạo thành một khối...
Và lúc đó, những kẻ đứng bên ngoài thề rằng đã nghe thấy tiếng cười như điên dại phát ra từ trong phòng. Tuy nhiên, họ không có cơ hội để kể lại điều đó...
*End chap 1*