Hoa Hồng Trắng 036xr10


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
Hoa Hồng Trắng Bgavat18
Hoa Hồng Trắng Bgavat10Hoa Hồng Trắng Bgavat12Hoa Hồng Trắng Bgavat13
Hoa Hồng Trắng Bgavat15
thotuyet_lucky
Hoa Hồng Trắng Bgavat17
Hoa Hồng Trắng Bgavat19Hoa Hồng Trắng Bgavat21Hoa Hồng Trắng Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
Hoa Hồng Trắng Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
Hoa Hồng Trắng Vide10

Bài gửiTiêu đề: Hoa Hồng Trắng

Tiêu đề: Hoa Hồng Trắng

Theo yêu cầu của nàng Chis, ta quăng fic này qua đây a =))

HOA HỒNG TRẮNG

Author: thotuyet_lucky
Nguồn: ai-haibara.net
Status: đang tiến hành
Note: vui lòng không đem fic đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của tác giả


Chap 1

Cô bé với hai bím tóc màu nâu nhạt bước nhanh trên hành lang, vừa đi vừa lẩm nhẩm giai điệu của một bài hát lạ lẫm. Đôi mắt xanh vô hồn ngước nhìn tấm bảng tên trên cửa lớp. Nó mỉm cười bước đến bên chân cầu thang, hai đầu gối khuỵ xuống và khuôn mặt thánh thiện úp vào hai bàn tay. Sắc mặt nó thoáng chốc tái nhợt, và bờ vai nhỏ bé không ngừng run rẩy.

“Em làm sao thế?” Thầy Tomoki lo lắng hỏi nó.

Nó vẫn im lặng, không trả lời, và bờ vai vẫn không ngừng run rẩy.

Thầy đỡ nó đứng dậy, nó lại gục đầu vào vai thầy và tiếp tục khóc. Thầy vỗ về nó, an ủi nó, bằng chất giọng trầm ấm của thầy.

Nụ cười lạnh nhạt lại hiện trên khoé môi. Bàn tay nhỏ bé buông thõng, chạm vào làn váy ngắn. Bỗng...

‘Phập’

Thứ chất lỏng màu đỏ và ấm nóng đó túa ra, bắn vào chiếc áo trắng của nó, và nhuộm đỏ bông hồng trắng cài trên ngực áo. Một màu đỏ tươi đẹp.

Thầy gục ngã dưới chân nó, cùng với vũng máu từ từ lan rộng ra khắp nền đất, nó cũng ngồi bệt xuống, và mặc nhiên để dòng máu của thầy thấm vào váy, vào áo nó.

Vết dao đó đâm trúng ngực trái của thầy, và, cho đến lúc hơi thở cuối cùng trút xuống, thầy không hề nói bất cứ điều gì. Sự ấm áp dần trở thành lạnh lẽo. Khi bóng tối của thần chết bao phủ lấy thầy, nó nhìn khuôn mặt thầy và cười nhẹ, trước khi lấy một mảnh giấy trong túi áo, quệt ngón tay trỏ vào vũng máu, nắn nót trên đó dòng chữ “Hoa hồng trắng.”

Nó, đã giết thầy Tomoki. Và, nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ có thể đưa nó lên vị trí một trong bảy người lãnh đạo của Tổ chức.

------------------------

Nó thong thả bước đi trên đường, không thèm đếm xỉa gì đến những ánh mắt nhìn chòng chọc vào chiếc áo trắng nhuốm máu của nó. Một chuyện quá bình thường trong những ngày gần đây.

Suốt một tháng vừa rồi, ngày nào nó cũng bước ra khỏi trường với chiếc áo nhuộm máu, và mọi người nhìn nó và chỉ trỏ.

“Con bé kia bị thương ư? Sao áo nó nhiều máu thế?” Một giọng người đàn bà hỏi. Bà ta quan tâm đến nó? Nó không cần thứ tình cảm đó. Thứ nó muốn, là địa vị trong Tổ chức. Và, chỉ có là như thế mà thôi. Tất cả những thứ nó cần trên đời này chỉ đơn giản là thế.

“Hơi đâu mà bà quan tâm. Hôm nào tôi chẳng thấy nó với cái áo dính máu. Biết đâu chừng, nó vừa giết ai cũng nên. Bọn trẻ bây giờ, bé tí đã giết người như máy.” Giọng một cậu thanh niên mỉa mai.

Nó vẫn tiếp tục bước đi, và mỉm cười, nụ cười thực lạnh nhạt. Nó đã chọn được con mồi tiếp theo. Và bây giờ, nó cần về căn cứ để chuẩn bị cho buổi đi săn vào sáng mai. Danh hiệu đệ nhất sát thủ của Tổ chức, chỉ có thể là nó. Ngoài nó ra, nó không cho phép bất cứ ai giành được danh hiệu ấy. Nếu có kẻ dám làm thế, kẻ đó sẽ phải trả giá vô cùng đắt.

Giật mình nhớ đến kỳ hạn mà nó đã hứa với người đó, nó đứng lại, rút cuốn sổ tay trong túi áo khoác và moi ra một cây bút, đánh một dấu x vào một trang giấy trắng rồi lật đi lật lại từng tờ, nó lẩm nhẩm đếm.

Đôi mắt xanh sáng rực dưới ánh đèn đường. Nó cười, cất giọng hát trong veo, ngân nga giai điệu của một bài ca xa lạ. Con cừu thứ 98 đã nằm trong tầm ngắm...

*End chap 1*

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
Hoa Hồng Trắng Bgavat18
Hoa Hồng Trắng Bgavat10Hoa Hồng Trắng Bgavat12Hoa Hồng Trắng Bgavat13
Hoa Hồng Trắng Bgavat15
thotuyet_lucky
Hoa Hồng Trắng Bgavat17
Hoa Hồng Trắng Bgavat19Hoa Hồng Trắng Bgavat21Hoa Hồng Trắng Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
Hoa Hồng Trắng Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
Hoa Hồng Trắng Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Hoa Hồng Trắng

Tiêu đề: Hoa Hồng Trắng

Chap 2.1

Trong căn phòng nhỏ, Người ngồi im, bất động trên chiếc ghế salon, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn vào từng cử chỉ của nó. Nhướn cao đôi mày và thầm đánh giá nó, đó là hành động quen thuộc Người vẫn hay làm mỗi khi nó trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nó đã quá quen với điều đó nên không bận tâm, lo sợ đến mức run lên từng hồi khi đôi mắt Người nhìn nó một cách xét nét, giống như lần đầu tiên.

Đưa tay gỡ bông hồng trắng đã bị máu nhuộm đỏ trên ngực áo, nó mỉm cười, một cách duyên dáng bước đến chỗ cái hộp thuỷ tinh ở sau lưng Người, đôi mắt xanh nhấp nháy thứ ánh sáng kỳ dị khi nhìn thấy bông hồng đã yên vị trong chiếc hộp. Nó quay lại, choàng tay ôm lấy cổ Người. Đôi tay nhỏ bé trắng nõn như hai con rắn siết chặt lấy Người, nó thì thầm “Em đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.”

Khuôn mặt băng lãnh lạnh lùng của Người có chút ấm áp, nụ cười nhàn nhạt trên khoé môi, Người cất giọng trầm trầm, thứ giọng nói chỉ dành riêng cho nó “Tốt lắm. Từ hôm nay, em đã có đủ tư cách trở thành người lãnh đạo của tổ chức được rồi. Không uổng lòng kỳ vọng của ta, em đã làm tốt hơn những gì ta mong đợi.” Rồi Người chỉ tay vào một cái ghế trống bên cạnh, bảo nó “Bước đến vị trí của em đi, White.”

Đôi tay ôm lấy cổ Người dần dần nới lỏng, nó thong thả đi đến, ngồi xuống chỗ Người đã chỉ. Bên cạnh nó, là một cô gái, không, nhìn nhận cho đúng, đó vẫn là một con bé 15 tuổi, với mái tóc đỏ tuyệt đẹp.

Người trong tổ chức vẫn gọi nó theo một kiểu ám chỉ, chẳng hạn như khi nhắc đến nó với những thành viên có cấp bậc ngang nhau hoặc chênh lệch không lớn lắm, họ thường gọi nó là “con bé đó” hoặc “cục cưng”; còn khi nhắc đến nó trước mặt Người, họ gọi nó là “honey”, đơn giản chỉ vì, Người biệt đãi cho nó quá nhiều, đến mức đã từng hi sinh thân mình chỉ vì nó. Tất cả đều mặc định là: Người yêu nó. Và dĩ nhiên, nếu đó là thật, thì chuyện nó sẽ trở thành “phu nhân” của Người chỉ là điều sớm muộn, vì bây giờ, nó còn quá nhỏ. Thành viên trong tổ chức, ganh đua nhau chính là cấp bậc và sự ưu ái của Người. Dù biết là Người yêu nó, nhưng tất cả vẫn khó chịu khi nhắc đến nó, chỉ trừ 6 “bông hồng” lãnh đạo của tổ chức.

“White” có lẽ là tên của nó, nhưng chỉ có Người mới có thể gọi tên của nó. Đó là luật lệ! Dù muốn dù không cũng có hàng tá người ganh tị với nó. Người biệt đãi nó quá nhiều! Điều đó khiến nó trở thành cái gai trong mắt nhiều thành viên. Nhưng trớ trêu, Người luôn bảo vệ nó, và dĩ nhiên, muốn động đến một sợi tóc của nó còn khó hơn là nhìn thấy tuyết vào mùa hè.

Nó mỉm cười một cách thân thiện với cô gái bên cạnh của mình “Hi! Đã lâu không gặp, Red!”

Red, 15 tuổi, thành viên đầu tiên của tổ chức, sở hữu vóc dáng cũng như khuôn mặt xinh đẹp, xinh đẹp theo một nét không đáng có của một cô gái tuổi vị thành niên, cô mang nét xinh đẹp và quyến rũ của một người phụ nữ. Và có lẽ, vì tất cả những điều kể trên, cùng với thành tích của bản thân mà cô được một lượng đông đảo thành viên kính trọng, hay nói cho đúng hơn là nể sợ! Nó thấy thích cô ngay từ lần đầu nhìn thấy, không phải vì địa vị trong tổ chức, mà vì một điều rất quan trọng, tạo cho cô sự khác biệt với mọi người: cô rất ấm áp và thân thiện. Người trong tổ chức, ai cũng lạnh như băng, và Người thì càng lạnh hơn! Có một “mặt trời” như Red quả là rất thú vị! Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nó, khi nó gặp cô.

“Bé cưng, đã lâu không gặp!” Red nhào đến ôm nó, hôn nó một cái thật kêu bên má phải.

Nó đáp trả bằng một nụ cười ngọt ngào “Em đã làm được.”

“Chị biết là em sẽ làm được. Chị không bao giờ nhìn lầm người.”

Suy nghĩ già dặn và chín chắn hơn cái độ tuổi 15 của mình, Red giành được sự ưu ái của Ngài cũng vì điều đó. Cô quá sành sõi và lõi đời, dưới bộ dạng ngây thơ của một cô bé 15 tuổi!

“Thôi làm cái trò lố bịch đó đi Red! Tôi thấy ngứa mắt vì điều đó rồi đấy.” Blue lúc này cũng lên tiếng khi thấy Red chuẩn bị bế “cục cưng” lên và xoay vòng vòng. Red luôn biểu lộ sự quá khích của mình bằng cách đấy.

Red bĩu môi, hất mái tóc đỏ tuyệt đẹp của mình ra sau, vênh mặt lên một cách đầy cao ngạo và thách thức “Đừng làm mất hứng của người khác chỉ vì cô không thể làm được như họ.” Rồi cô quay lưng, bước ra khỏi phòng, bỏ lại một câu nói hờ hững “Tôi không hứng thú làm việc với loại ghen ăn ghét ở. Nếu có bản lĩnh thì hãy cướp lấy địa vị của tôi.” Câu nói này, là để chỉ Yellow.

“Chị Red...!!!” Nó dợm đứng lên đuổi theo cô thì bị Ngài giữ lại. Bàn tay rắn chắc của Người siết chặt lấy cổ tay nó, Người gằn từng chữ “Red biết tự lo cho bản thân. Không giống như ai đó.” Khi nhắc đến “ai đó”, Người có chủ ý nhắm đến cô gái tóc vàng ngồi bên trái Blue, cô ta luôn khiến người khác phải bận tâm.

Hừ nhẹ tỏ vẻ bất mãn, Yellow cũng bước ra ngoài, mạnh tay đóng lại cánh cửa, đôi mắt cô loé lên những tia hiểm ác.

Một màn đẫm máu sắp bắt đầu...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết