[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ 036xr10


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
15
:
Join date :
18/05/2013
:
Đến từ :
Tổ Chức SMF
:
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
myhellangel220401
Member
Member


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
Tổng số bài gửi : 15
Join date : 18/05/2013
Đến từ : Tổ Chức SMF
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Sau đây là phần giới thiệu:

_tác giả: myhellangel220401

_thể loại: hỗn hợp (vì t/g là người có nhiều cảm xúc lắm!), cổ+hiện

_độ tuổi: ai cũng có thể đọc vì ta biết là ta không thể cấm lòng “ham muốn” của những đọc giả nhỏ tuổi (nhưng có bị làm sao thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé)

_nhân vật cổ trang:(cũng là nhân vật mấu chốt của câu chuyện)

-Tam Ẩn Thủ (một nhóm sát thủ hành động riêng lẻ chỉ gồm ba người nhưng cũng là ba sát thủ ác nhất, dã man nhất, giỏi nhất trong toàn bộ sát thủ có mặt trên thiên hạ này):

+Shiho Miyano (Sherry): Tuổi 18. Nàng có một vẻ đẹp lạnh lùng và huyền bí làm nghiêng thành đổ nước (cứ nhìn trong DC mà hình dung), sự thông minh của nàng thì chắc chắn là không ai có thể vượt qua. Nhưng sau nét đẹp hoàn mĩ ấy thì nàng là một sát thủ máu lạnh vì nàng đã ra tay với ai thì người đó sẽ không được toàn thây. Khi là một sát thủ thì không ai có thể thấy được nàng ngoài hai bằng hữu của nàng ra. Lớp vỏ bọc của nàng ở thời cổ đại là một bậc lương y.

+Melkior (Gin): Tuổi 23. Người thân cận nhất và cũng là người được nàng tin tưởng nhất, một sát thủ không bao giờ lộ mặt nhưng chàng luôn để lại một xác chết “đep mắt” làm kỉ niệm. Lớp vỏ bọc của chàng là một doanh nhân

-Vì cách “diễn đạt” của 2 vị này như nhau nên được mọi người đặt biệt danh là Hắc Sát Vô Tình (Sherry) và Dã Nhân Vô Tính(Gin).

+Amuro Tooru (Bourbon): Tuổi 21. Hình thức lẫn cách thức thực hiện chỉ thua Hắc Sát Vô Tình và Dã Nhân Vô Tính thôi nên chàng cũng có một danh là Hậu Duệ Thần Sát,cùng là sát thủ bậc nhất thiên hạ nên chàng cũng là bằng hữu được Sherry và Gin tin tưởng.Lớp vỏ bọc của chàng là một ông chủ tiệm rèn.

-Là những sát thủ bậc nhất nên ba người có thể dùng độc, vũ khí khác nhau rất thành thạo thậm chí họ có thể dùng tay không mà hành sát một cách tàn nhẫn cũng được. Trong người của cả ba luôn có một túi bột cực độc và một thanh kiếm cực sắc bén

-nhân vật thời hiện đại:

+Shinichi Kudo: Tuổi 18. Được người người mệnh danh là phiên bản thứ 2 của Sherlock Holmes. Nhưng khi bắt gặp được những xác chết do Tam Ẩn Thủ để lại thì cũng hơi “mệt”.

+Saguru Hakuba: Tuổi 18. Đẹp trai, lịch lãm, là bạn Shinichi, cũng hành nghề thám tử cùng Shinichi.

+Heiji Hattori: Tuổi 18. Thám tử ngang hàng với Shinichi, là bạn thân của Shinichi và Saguru.

+Kaito Kuroba (Kid): Tuổi 18. Một siêu trộm lừng danh và đã làm cho con tim của bao cô gái “nhảy nhót” khi gặp được anh.

-Bốn anh chàng này là những học sinh cùng lớp và thân nhau nên tự lập nhóm cho mình Tứ Vương Tử.

+Ran Mouri: Tuổi 18. Yêu Shinichi nhưng anh chưa “cảm nắng” cô. Giỏi karate nhưng nhiều khi áp ụng không đúng chỗ.

+Akako Koizumi: Tuổi 18. Tự nhân mình là một phù thủy giỏi nhất và sự thật cũng là như vậy vì thế giới hiện đại chỉ có mình cô là biết pháp thuật.

+Kazuha Toyama: Tuổi 18. Cô yêu Hattori nhưng hình như là anh không biết điều đó. Cô giỏi aikido nhưng lúc rất cần thiết cô mới áp dụng.

+Aoko Nakamori: Tuổi 18. Cô rất yêu đời và dễ thương. Vật bất li thân của cô là cây chổi.

+Okiya Subaru (Akai Shuichi): tuổi 23 điệp viên giỏi nhất của FBI.

+Araide Tomoaki: Tuổi 20. Giống Hakuba nhưng anh là một bác sĩ.

+Kyougoku Makoto: Tuổi 19. Là đàn anh karate của Ran.

+Eisuke Hondo: Tuổi 19. Hậu đậu nhưng anh rất thủy chung.

+Jodie Starling: Tuổi 22. Là điệp viên giỏi nhất trong các điệp viên nữ của FBI.

+ Sonoko Suzuki: Tuổi 18. Là bạn thân của Ran, hễ cô gặp anh chàng nào đẹp trai là đều sáng mắt ra, tính tình bào thủ.

+Hidemi Hondo: Tuổi 21. Là điệp viên giỏi của CIA.Cũng là chị của Eisuke

+Sharon Vineyard: Tuổi 22. Là diễn viên kiêm đặc vụ.

+Sera Masumi: Tuổi 19. Cao thủ triệt quyền đạo.

P/s:- Những nhân vật này thường xuyên xuất hiện trong fic nên mình kể hết ra cho mọi người và mình nghĩ là những nhân vật khác sẽ khó có cơ hội xuất hiện trong fic.

- B.O sẽ xuất hiện trong fic và muốn bắt được Tam Ẩn Thủ để phục vụ chứ không phải như nhóm Shinichi là muốn bắt nhưng để pháp luật trừng trị

_ Cặp đôi: KaitoxShiho, MelkiorxSharon, AmuroxHidemi, AkaixJodie, HakubaxAkako, HeijixKazuha, MakotoxSonoko, AraidexAoko, ShinichixRan, EisukexSera.

_Điều cấm kị: ta KHÔNG ĐỒNG Ý những ai mang fic của ta đi post nơi khác mà CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý của ta!!!, không được mang các biệt danh lẫn tên nhóm qua fic khác vì ta muốn những tên này là ĐỘC QUYỀN trong fic cũa ta ! (vì ta phải vắt IO mà nghĩ ra cho các nhân vật để phù hợp với hoàn cảnh)

_Nguồn:ai-haibara.net/forum/showthread.php?5840-fic-dau-tay-Tam-An-Thu



Được sửa bởi myhellangel220401 ngày Sun May 19, 2013 1:46 pm; sửa lần 1.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
15
:
Join date :
18/05/2013
:
Đến từ :
Tổ Chức SMF
:
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
myhellangel220401
Member
Member


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
Tổng số bài gửi : 15
Join date : 18/05/2013
Đến từ : Tổ Chức SMF
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Chap 1

*thế giới cổ trang*

Một buổi sáng trong lành, tiếng rao hàng của bao người buôn bán, tiếng vó ngựa của các quân lính đang trên đường đi thực hiện công việc, tiếng reo hò, ca hát của những nữ nhân ở thanh lâu,…… Những âm thanh hòa hợp với nhau làm kinh thành thêm phần náo nhiệt. Nhưng tại nơi nào đó ở vùng này lại toát ra một chuỗi không khí lạnh lẽo, ảm đạm và văng vẳng tiếng thét vì hoảng sợ.

“Rầm!!”- Tiếng dập bàn chói tai này phát ra từ một nơi khá rông, khang trang và nơi đây phải có trách nhiệm bảo vệ cho tất cả mọi người trong kinh thành, nơi này chính là Bào Giáp Phủ. Vậy chắc chắn người vừa dập bàn cũng là người có địa vị cao, ông là tướng quân Bảo Bình Cát- người quản lí phủ này. Tướng quân này luôn bình tĩnh trước mọi việc nhưng sao giờ đây lại giận đến phải dập bàn, và tại sao nhưng nha hoàn lại thét lên còn các quân lính thì trợn mắt lên và không thốt được nên lời?

*tại thời điểm này cách đây 1 ngày*

“Bẩm tướng quân, công tử Hàn Giác con trai của Hàn thượng thư cầu kiến!”- một bổ đầu từ bên ngoài bước vào, cúi thấp người xuống nói.

Khi nghe xong thì Bảo Bình Cát khẽ nhíu mày- “Cho cậu ta vào !”- lời của tướng quân có phần hơi khó chiu.

-Làm gì mà căng thẳng thế tướng quân, tôi chỉ có vài chuyện muốn nói với ngài thôi mà!- Một chàng trai dáng vẻ kiêu ngạo, ăn chơi và đam mê tửu sắc bước vào, với một giọng xem thường mà nói chuyên , không ai khác mà chính là Hàn Giác.

-Nếu không có chuyện gì quan trọng thì công tử đi cho, tôi đang bận !

-Bận? Đây là cách ngài đón tiếp con trai của thượng thư sao? Ngài và cha ta có chức vụ ngang nhau nhưng xin đừng quên là thế lực bên nhà ta lớn hơn nhà ngài đấy!!

-Vâng, vậy hôm nay có chuyện gì mà mới sáng sớm công tử đã vào đây ?

-Thế có phải tốt hơn không nào!-hắn nhìn tướng quân bằng một con mắt có phần khinh bỉ.- Ngài có muốn bắt được Tam Ẩn Thủ hay không ?

-Tôi rất muốn nhưng chúng là những tên xuất quỷ nhập thần thì làm sao bắt được? Công tử có cách sao?

-Phí lời, nếu ta không có cách thì lôi chuyện này ra nói với ngài làm gì, vả lại lần này ta cũng có liên quan và ta cần ngài giúp đỡ.

-Công tử có liên quan? Cần ta giúp?

*12 tiếng trước khi Hàn Giác đến Bào Giáp Phủ xin giúp đỡ*

*Tại một thanh lâu*

-Công tử, hoan nghênh công tử đến thanh lâu chúng tôi, ba ngày rồi mà giờ mới thấy ngài, ngài quên chúng tôi sao?- giọng nũng nịu của một tú bà nói chuyện với Hàn Giác.

-Ba ngày nay ta đến những nơi khác xem thử nhưng không có nơi nào bằng nơi của bà.- Hàn Giác đáp lại.

-Hôm nay chúng tôi có thêm hai cô nương mới trông xinh lắm! Mọi người trong đó giành nhau dữ dội nhưng tôi chưa cho hai nàng phục vụ họ vì ta đợi công tử đến trước.

-Tốt lắm! Vậy bà kêu hai cô nương đó hôm nay phục vụ ta!- vừa nói Hàn Giác vừa dúi vào tay tú bà ba nén vàng.

Tú bà mừng rỡ và liền cho người gọi hai cô nương kia ra, hai cô nương bước ra thì ánh mắt nào cũng nhìn vào họ- “Các người phải phục vụ Hàn công tử cho tốt đấy!”

Họ gật đầu và vui vẻ trả lời- “Dạ vâng, mời Hàn công từ vào trong ngồi”

Hàn Giác choàng tay qua eo hai nàng rồi cùng đi vào trong, tất cả những người còn lại ở thanh lâu rất giận nhưng không nói được gì vì hắn là con trai độc nhất của Hàn thượng thư, đã vậy ông ta không biết day con mà quá nuông chiều hắn nên nhỡ mà có đắc tội thì chắc chắn sẽ là đầu lìa khỏi cổ.

Chơi bời, uống rượu được sáu tiếng đồng hồ thì Hàn Giác ra khỏi thanh lâu, trước đó còn dúi vào áo hai nàng một nén bạc rồi nói- “Lần sau ta đến mà chưa có ai thì hai nàng phải phục vụ ta tiếp đấy!”.

Hai nữ nhân kia liền nói- “Đương nhiên rồi, thưa công tử,lần sau công tử nhất định phải ở lại lâu hơn đấy nhé!”

-Lần sau nếu được thì ta sẽ chơi với hai nàng tới sáng!- Rồi hắn bỏ đi

Trên đường về phủ hắn say đã giết chết ba người rồi hăm doa mọi người xung quanh- “Ta là con trai của thượng thư, nếu các ngươi hó hé cho quan phủ nào biết thì đừng trách tại sao ta ác!” sau khi nghe lời hắn nói thì nhiều người trong lòng căm hận mà không làm được gì.

Định đi tiếp thì nghe có người nói- “Chỉ có Tam Ẩn Thủ mới có thể triệt được mấy cái loại người này” mọi người xung quanh nghe xong cũng gật đầu

Không cần suy nghĩ, liền quay lại và dùng kiếm chém thẳng vào hai người trong những người đó-“Các ngươi đừng có vọng tưởng, trước khi Tam Ẩn Thủ giết được ta thì bọn chúng đã bị cha ta cho người bắt hết rồi!” Hắn đã quên là mình đang nói tới ai rồi cứ thế mà bốc phét và thách thức Tam Ẩn Thủ-“Ta không cần cha ta cũng có thể chém chết được cái lũ giấu mặt ấy thôi! Có giỏi thì thử hành sát ta đi Tam Ẩn Thủ! Rồi các ngươi sẽ hối hận vì đụng trúng ta!”

Hàn Giác ngạo nghễ nói thật lớn mà không biết rằng những lời nói hôm nay cũng là nguyên nhân cho cái chết của chính bản thân. Mọi người ai cũng trong lòng thầm mong cho Tam Ẩn Thủ có thể nghe hết mọi lời hắn nói hôm nay. Tuy là biết họ giết người theo một cách rất tàn nhẫn nhưng những người được họ “tiễn đưa” cũng là những kẻ đáng bị như thế.

Trong số những người nghe được lời hắn nói thì có một người vẻ ngoài không biểu hiện gì giống như là tức giận. Người này là một chàng trai có nước da ngăm đen, thân hình cực chuẩn, mái tóc có màu vàng hoe nổi bật, nhìn trông rất bảnh bao. Đôi mắt sắc sảo của chàng đang nhìn vào Hàn Giác một cách kĩ lưỡng, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười tà ác và có ý “nếu ngươi thích thì ta chiều”. Rồi chàng bỏ mặc tên Hàn Giác đang “thu hút” sự chú ý của mọi người mà lặng lẽ đi vào tiệm rèn gần đó.

Không lâu sau khi chàng trai kia bỏ đi thì một chiếc lông vũ màu đen hung rơi xuống ngay chỗ tên Hàn Giác đang đứng ba hoa mà do hình như quá say nên hắn không để ý rằng chiếc lông đó chỉ những nạn nhân của Tam Ẩn Thủ mới có được. Hắn không quan tâm nhưng những người xung quanh hắn thì thái độ khác hẳn, đang xem hắn bốc phét tới cỡ nào thì họ bắt đầu ngạc nhiên vì chắc chắn rằng Tam Ẩn Thủ chuẩn bị “viếng thăm” hắn một chuyến, theo phản xạ thì họ nhìn lên xem ai là người đã thả chiếc lông xuống và câu trả lời vẫn như họ nghĩ: không có một người nào cả!

Hắn bây giờ vẫn chưa để ý tới thái độ của người khác mà cứ to tiếng-“Tam Ẩn Thủ? Cái lũ chúng mày sợ chết nên không lộ mặt ra được chứ gì?”- Hắn cười thật lớn rồi tiếp tục-“Thiên hạ đồn các ngươi gan hùm lắm mà! Có giỏi thì lần này giết luôn ta đi cho nổi danh!!! Người trong Tam Ẩn Thủ nghe cho rõ lời ta nói nhé: các ngươi là một lũ người không ra gì, Hắc Sát Vô Tính, Dã Nhân Vô Tình hay Hậu Duệ Thần Sát chẳng là cái thứ gì trong mắt ta cả!!!!” *Ôi! Tên này có gan còn to hơn cả Tam Ẩn Thủ*.

-Xin lỗi công tử nhưng hình như những gì ngài thách thức họ đang diễn ra thật!.- Một người có ý tốt muốn nhắc nhở rồi chỉ tay xuống chân hắn.

Đến lúc này hắn mới tỉnh táo ra chút ít và có phần rất sợ hãi khi thấy được “quà” của người hắn đang nhạo bán, vì thể diện mà hắn vẫn cố chấp, không la lớn lên nữa nhưng hắn vẫn nói đủ để người vừa nhắc nhở hắn nghe được:”Ta không sợ chúng như cái lũ ăn hại và nhát cấy giống các ngươi đâu!”. Rồi hắn một mạch mà đi về phủ của mình.

Trong lòng mọi người không ai là thấy thương cho Hàn Giác khi bị Tam Ẩn Thủ “ngỏ lời tiễn đưa”, nhìn thấy xác của năm người bị giết một cách vô cớ thì họ càng căm hận hắn hơn.

Hàn Giác về đến nhà thì kể câu chuyện mà hắn gặp trên đường, nghe xong Hàn thượng thư - cha hắn liền trách:”Nghịch tử! Bây giờ thì ta sợ cả ta còn không cứu nổi ngươi nữa? Ngươi có biết đại thúc của hoàng thượng đã thách thức và chửi bới Tam Ẩn Thủ, đại tướng quân trong triều tham ô lạm quyền vì muốn lập công mà giấu hoàng thượng đi đập phá hết chỗ này đến chỗ khác rồi giết chết 3 người dân chỉ để muốn bắt được bọn chúng, và còn nhiều mệnh quan triều đình khác bất kể lớn nhỏ chỉ vì động đến chúng hoặc ức hiếp dân lành quá đáng là đều bị chúng giết sạch không? Còn kết quả tử thi của những người đó ra sao thì chắc ngươi cũng biết rồi nhỉ?”

-Phụ thân! Hài nhi đã biết là mình sai rồi, người cũng không muốn con chết đúng không, phụ thân mau nghĩ cách giúp con đi, người chỉ có một đứa con này thôi nếu con chết đi thì ai sẽ nối nghiệp người đây?- Hàn Giác vẫn không có chút gì gọi là hối lỗi mà trong lời nói chỉ là muốn được sống và có ý ép cha hắn phải giúp hắn vụ này.

-Bây giờ ta chỉ còn cách này thôi! Con vào phòng nghỉ ngơi đi!

-Vâng, thưa cha- Hàn Giác đi về phòng mà không thèm cảm ơn cha hắn lấy một tiếng giống như đây là việc mà cha hắn phải làm vậy.

*Quay lại thời điểm Hàn Giác đến Bảo Giáp Phủ xin giúp đỡ*

-Chuyện là vậy! Thế ngài có muốn vừa giúp được ta vừa bắt được Tam Ẩn Thủ không?- nói xong, Hàn Giác ngoắc tay, bọn người hầu mang mang vào một rương vàng lớn.-“Đây xem như là lễ vật đáp lại cho ngài nếu ngài đồng ý giúp ta”

-Tôi …. Thôi được, xem như lần này tôi giúp ngài một là có thể cứu được một mạng người, hai là có thể bắt được Tam Ẩn Thủ về cho hoàng thượng định đoạt! Nhưng xin ngài nhớ một việc là ta giúp ngài chỉ vì triều đình chứ không phải vì ta tham cái ngài mang đến!-lời nói của vị tướng quân này có chín trên mười phần là thật.

-Tốt! Ngài đã đồng ý giúp tôi rồi thì cái này là của ngài!- Hàn Giác chỉ tay về cái rương vàng và dùng một con mắt nhìn như trêu ngươi tướng quân .

-Tôi đã bảo là…..

-Không nói chuyện này nữa, vào vấn đề chính đi! - Tướng quân chưa kịp nói hết câu thì hắn đã chen ngang với một thái độ bất lịch sự và lời nói có phần ra lệnh.

-Trước tiên tôi sẽ cho những người hộ vệ giỏi nhất của phủ theo sát và bảo vệ ngài, ngài thấy thế nào?- Tướng quân cũng vào thẳng vấn đề vì biết là không con nhiều thời gian cho chuyện quan trọng trước mắt.

-Hộ vệ? Ngươi đừng quá xem thường phủ của cha ta thế chứ Bảo Bình Cát- Hắn không chịu hỏi thêm gì nữa, tức giận và vô lễ mà gọi thẳng tên của tướng quân ra nói chuyện

-Xin ngài hãy nghe tôi nói hết!- Biết hắn nghĩ gì nên tướng quân giải thích cặn kẽ lại cho hắn hiểu rõ hơn- “Tôi biết hộ vệ ở phủ ngài cũng rất đông nhưng họ không được huấn luyện đặc biệt với lại phủ thượng thư rất ít khi có thích khách nên thực lực họ như thế là đã quá đủ rồi, còn phủ của tôi thì lại khác, các quân lính đều rất giỏi về mặt khinh công, võ thuật, sử dụng vũ khí thành thạo hơn bên ngài vì nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cho mọi người trong kinh thành ở mọi trường hợp như gặp cướp giật, ám sát,….Xin ngài hiểu cho!”

-Thế thì ta còn tạm chấp nhận được, còn việc bắt Tam Ẩn Thủ thì ngài tính thế nào?-Hàn Giác không muốn tranh cãi thêm vì hắn cũng biết chắc là quân bên hắn không giỏi bằng quân bên này nên cha hắn mới bắt phải qua đây mà thương lượng với Bảo Bình Cát, hắn mà nói nữa thì chắc chắn cơ hội sống sót duy nhất sẽ bị dập tắt nên chuyển chủ đề.

-Tôi dự định sẽ mượn ngự lâm quân trong hoàng cung về đây hỗ trợ việc truy bắt Tam Ẩn Thủ.- Tướng quân vừa nói vừa lấy một mảnh giấy trắng và chén mực đã được mài sẵn rồi viết :
“Muôn tâu hoàng thượng, thần Bảo Bình Cát mạn phép xin được mượn khoảng một trăm ngự lâm quân của người. Nay thần mượn bọn họ là bởi chúng ta đang có cơ hội để bắt được bọn người của Tam Ẩn Thủ, thần cần gấp vì đêm hôm nay là chúng sẽ hành động. Khi thần xong việc đêm nay thì chiều ngày mai thần sẽ diện kiến người và kể rõ đầu đuôi sự việc cho người. Mong được hoàng thượng chuẩn tấu!”

Ngài đưa bức mật hàm đó cho một tên quân lính rồi căn dặn, sau khi nghe xong chỉ thị thì tên lính chỉ nói một tiếng-“Vâng!”- rồi liền ra ngoài phi lên ngựa tiến thẳng đến hoàng cung.

-Ngài chỉ có thể “đãi tiệc” chúng nhẹ nhàng thế thôi à? Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như ngài là người hay đề cao chúng lắm mà?-Giọng điệu của Hàn Giác có phần giễu cợt.

-Đương nhiên là tôi không chỉ gọi hộ vệ giúp ngài và mời khoảng một trăm ngự lâm quân đến đây vì tôi chắc là bao nhiêu đó thì như nỗi ám ảnh với bọn sát thủ nhưng với Tam Ẩn Thủ thì hoàn toàn ngược lại.

-Ngài đã biết thế thì chắc chắn vẫn còn vài kế hoạch cho vụ lần này! Ngài nói tôi nghe thử xem?- Hắn lại một lần nữa như ra lệnh cho tướng quân.

-Xin lỗi nhưng tôi không thể cho ngài biết toàn bộ kế hoạch này được và tôi xin ngài hãy xem lại cẩn thận cách nói năng của mình! Đường đường là con trai của thượng thư mà ăn nói như thế thì không hay đâu!- Tướng quân do thấy như thế nên muốn tốt mà nhắc nhở hắn nhưng ngờ đâu….

-Ngài nhắc lại những điều mình vừa nói xem! Ngài bảo không cho tôi biết trước kế hoạch và còn cả gan dám dạy đời tôi nữa à?? Ngài không có cái quyền đó!- Hàn Giác tức giận quát thẳng vào mặt vị tướng quân.

-Nếu ngài không nghe thì tôi cũng không nói nữa! Giờ thì ngài về cho, kế hoạch còn lại chừng nào tới thời cơ chín mùi thì chắc chắn ngài sẽ biết!- Tướng quân có phần hơi tức giận vì thái độ của Hàn Giác và không muốn chuyện xấu có thể xảy ra trong phủ của ngài do cái miệng của hắn nên đuổi hắn về.

-Tôi còn chuyện phải làm nên cũng không muốn ở lại nữa! Mong đêm nay ngài làm việc cho cẩn thận!-Nói rồi hắn ra khỏi Bảo Giáp Phủ.

End chap 1

Chap 2

*Tại hoàng cung*

-Muôn tâu hoàng thượng, Bào Bình Cát có sớ tấu gửi cho người.- Một công công đi vào thư phòng của hoàng thượng cuối thấp người xuống nói.

-Đưa trẫm xem!- Hoàng thượng ra lệnh và nghĩ có chuyện gì gấp mà sao tướng quân lại gửi sớ tấu chứ thường ngày khanh ấy luôn đến hoàng cung mà nói chuyện vì sợ có sơ suất trên đường đi.

-Vâng.- Nghe xong thì vị công công cũng tuân theo mà dâng sớ cho hoàng thượng.

-Thời cơ bắt Tam Ẩn Thủ thì đương nhiên là trẫm sẽ không bỏ lỡ rồi!- Sau khi đọc sớ xong thì hoàng thượng nói thầm.

*Bốn giờ sau khi yêu cầu của Bảo Bình Cát được hoàng thượng đồng ý, ở Bảo Giáp Phủ*

“Lộc cộc, lộc cộc….” Tiếng chân của các chiến mã đang lần lượt hướng thẳng đến Bảo Giáp Phủ một cách gấp rút. Những người ngồi trên iêng ngựa ai ai nhìn cũng rất mạnh mẽ, khi đến nơi thì họ liền giật ngược dây cương lại một cách thành thạo làm cho ngựa đang hưng phấn chạy cũng phải dừng lại và trụ bằng hai chân vì bị một lực kéo quá mạnh

Vừa thấy mặt người dẫn đầu của đoàn ngự lâm quân khi nãy thì vẻ mặt của tướng quân Bảo Bình Cát có phần ngạc nhiên lẫn vui mừng, liền bước ra sân- nơi đặt chân của đoàn người. Thấy tướng quân bước ra thì ngự lâm quân cũng xuống ngựa và người đại diện của họ ra chào hỏi.

-Tướng quân, lâu rồi không gặp ngài còn nhớ tôi chứ?

-Đương nhiên là tôi nhớ rồi, ngài lúc trước là bằng hữu thân thiết của tôi còn bây giờ đã trở thành đại nguyên soái của ngự lâm quân.

-Tôi cũng nhớ ngài nhưng do công việc bận quá nên không đến thăm hỏi được! Bây giờ thì ngài nghe chiếu chỉ trước rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau!- Đại nguyên soái lấy trong dây thắt lưng một cuộn vải vàng rồi mở ra, đồng thời tất cả những người có mặt ở đó cũng quỳ xuống.

-Bảo Bình Cát tiếp chỉ! Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Bảo Bình Cát nay truy bắt Tam Ẩn Thủ, những người chuyên làm cho triều đình nhiều lúc điêu đứng vì mất đi người quan trọng. Việc làm này cũng rất khó khăn, thân là hoàng thượng nên trẫm đồng ý yêu cầu của khanh và sẽ cho thêm thống soái của ngự lâm quân đến giúp đỡ để cho công việc thuân lợi hơn. Tiếp chỉ!- Đại nguyên soái dõng dạc nói.

-Tạ ơn hoàng thượng- Tướng quân đưa hai tay lên nhận thánh chỉ từ nguyên soái.

Rồi các vị tướng lĩnh cùng nhau đi vào trong phòng lập kế hoạch cho chiến dịch lần này, ngoài phòng xung quanh lẫn ở trên cây thì đều có người của hai bên canh chừng cẩn mật để tránh ai nghe lén.

*Kế hoạch của các tướng lĩnh đã được bàn tính rất kĩ và cũng được họ sắp xếp một cách nhanh chóng trong buổi trưa hôm đó. Rồi thời khắc quyết định cho mạng sống của Hàn Giác cũng đã đến*

Tuy đây là thời khắc quyết định cho mạng sống của bản thân nhưng Hàn Giác lại chẳng tỏ ra hoang mang hay một biểu cảm sợ sệt hối lỗi nào khác vì hắn nghĩ đã có những người rất giỏi từ tướng đến quân trong triều đình giúp thì Tam Ẩn Thủ cái mạng còn khó giữ chứ đừng nói là hành sát hắn.

Hiện giờ trong phủ của hắn khắp mọi ngõ ngách như trên cây, trên mái nhà, trong tất cả các phòng, tiền sảnh và ngoài sân đều có hộ vệ lẫn ngự lâm quân canh giữ nhưng ngự lâm quân chỉ khoảng một phần hai số quân được đưa tới vì số còn lại đang phục kích ở ngoài. Hai vị tướng lĩnh mang trọng trách nặng nhất, tướng quân thì luôn theo sát Hàn Giác, còn đại nguyên soái thì đi xem xét xung quanh trong phủ để bảo đảm là Tam Ẩn Thủ chưa “ghé thăm” và sẵn tiện nếu chúng xuất hiện thì ngài cũng còn có thể đối phó kịp thời, trong phủ có Hàn thượng thư nhưng họ không lo cho ông ta nhiều vì những sát thủ lần này rất biết giữ chữ tín, chúng nói gì thì chắc chắn làm đó chứ không giở trò tiểu nhân.

Gần phủ có một cây cổ thụ rất to và cao vời vợi và đương nhiên là ngự lâm quân cũng có mặt ở đó khoảng năm người nhưng cây quá cao và khinh công của họ không giỏi nên họ chỉ có thể đứng ở phần giữa cây để phục kích và quan sát tình hình. Ngọn cây thì chỉ có những cao thủ thật giỏi ngoài giang hồ và các tướng quân về mọi mặt đều giỏi như đại nguyên soái mới có thể lên xuống thuận lợi nhưng người có tài cao như thế thì rất hiếm.

Có ba người đang đứng tại ngọn cây đó! Người đầu tiên có nước da ngăm đen, mái tóc màu vàng được cắt gọn, đôi mắt rất sắc sảo có màu xanh dương đậm, vóc dáng cao và vạm vỡ, nhìn chàng rất giống chàng trai xuất hiện lúc Hàn Giác đang chửi bới Tam Ẩn Thủ. Người thứ hai thì vóc dáng có phần đẹp hơn, thứ nổi bật trên khuôn mặt của chàng là một đôi mắt xanh lá mang vẻ lạnh lùng và có thể nói đây là đôi mắt lạnh lùng nhất trong thiên hạ, mái tóc có màu bạch kim dài qua lưng lại tôn lên vẻ bí ẩn mà chàng có.

Hai chàng trai này đều vận trên người bộ y phục màu đen, phần lưng áo có thêu hình môt con sư tử trắng rất đẹp và sang trọng.

Người còn lại thì khác hẳn hai chàng trai kia vì đây là một nữ nhân! Mái tóc ngang vai của nàng có màu nâu đỏ. Nàng vận môt bô y phục màu đen có thêu hình phượng hoàng màu vàng óng và ôm vào cơ thể một ít làm lộ các đường cong quyến rũ. Làn da trắng hồng, mịn màng đã góp phần tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo cho nàng. Đặc biệt là nàng có đôi mắt xanh biếc rất đẹp trên gương mặt trái xoan nhưng nó chỉ mang nỗi u buồn và lạnh lùng. Nét đẹp của nàng chắc chắn là không một nữ nhân nào có thể sánh bằng.

Không ai khác, ba người họ chính là Tam Ẩn Thủ.

-Có lẽ đêm nay bọn họ “tiếp đãi” chúng ta “tử tế” lắm đấy đừng để họ chờ lâu!- Bourbon nói với giọng mỉa mai và xem thường người của triều đình.

-Muội vào xem tình hình trước rồi báo cho hai huynh!-Sherry nói xong thì biến mất để lại hai người huynh trên cây “tâm sự” với nhau.

-Tam muội lúc nào cũng nhanh nhẹn thật!- Bourbon nhân xét

-Đệ quên tam muội tuy nhỏ tuổi nhất trong chúng ta nhưng cũng là người giỏi nhất trong Tam Ẩn Thủ này à? Về võ thì muội ấy ngang với huynh nghĩa là hơn đệ còn về văn thì ăn đứt hai huynh đệ ta.-Gin với giọng trầm thường ngày đáp lại nhận xét của Bourbon.*Anh Gin khen người khác kìa*

-Huynh nói vậy làm đệ cảm thấy tủi thân quá, thân thua huynh thì cũng không nói gì, đằng này thua cả tam muội.

-Dù sao đi nữa thì ta cũng dưới một người mà trên vạn người, còn đệ thì dưới hai người trên vạn người trong thiên hạ này! Đâu cần gì phải tủi thân.- Thấy đệ đệ của mình như thế nên Gin an ủi.*Choáng, Gin-sama biết an ủi?*

-Đệ nghĩ ra rồi, tam muội thua chúng ta về tuổi vậy nếu có dịp huynh đệ ta hợp tác bắt nạt muội ấy nhé!- Sau một hồi suy nghĩ để tìm xem hai huynh đệ còn gì hơn muội muội của mình không thì Bourbon phấn khơi nói.

-Ừ!- Gin đồng tình.

-Hai người nói chuyện gì mà bí mật thế?- Giọng Sherry vang lên một cách êm đềm ngay sau lưng làm cả hai giật mình, thường thì họ sẽ không như vậy nhưng tại đang nói chuyện mờ ám nên…..

-À à không có gì quan trọng đâu.- Bourbon và Gin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

-Lúc muội vào thấy có sẵn vài cái lưới thuộc hạng cao cấp, quân lính ở đâu cũng có và được sắp đặt một cách rất hoàn hảo, còn Bảo Bình Cát thì cứ theo sát Hàn Giác, tên nguyên soái đi vòng chỗ này đến chỗ khác, không bỏ lỡ một nơi nào!- Sherry không thèm để ý tới chuyện lúc nãy (chắc vì nàng chưa nghe thấy) mà nói thẳng vô vấn đề.

-Đúng như ta nói mà, lâu lâu Tam Ẩn Thủ mới “đại giá quang lâm” một lần nên họ phải chuẩn bị “chu đáo” chứ!

-Thăm dò xong rồi thì hành động luôn đi, theo tình hình này thì bắt tên Hàn Giác về căn cứ bí mật vậy!- Nói xong thì Gin triển khai khinh công biến mất. Đúng là Gin, chuyện gì cũng phải nhanh gọn và chu đáo.

Bourbon và Sherry không nói thêm lời nào mà biến mất theo đại huynh của mình. Phút chốc, không còn ai ngự vị ở trên ngọn cây.

End chap 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
15
:
Join date :
18/05/2013
:
Đến từ :
Tổ Chức SMF
:
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
myhellangel220401
Member
Member


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
Tổng số bài gửi : 15
Join date : 18/05/2013
Đến từ : Tổ Chức SMF
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Chap 3

Khi rời khỏi ngọn cây đó, Tam Ẩn Thủ không quên mang cho mình chiếc mặt nạ-vật bất li thân của họ khi đi hành sát. Đương nhiên đã là đồ của Tam Ẩn Thủ thì đều có khác biệt. Chiếc mặt nạ được giác mỏng, chất liệu bằng thép và có màu đen hung, che kín toàn bộ khuôn mặt ngoài đôi mắt. Đây cũng có thể là một lí do trả lời cho câu hỏi vì sao không ai biết được khuôn mặt thật của Tam Ẩn Thủ.

Cả ba người phi thân đến căn phòng, nơi Hàn Giác đang được bảo vệ bởi vị tướng quân và quân lính. Đến cửa chính để vào phòng thì “hạ cánh” với tốc độ của điện xẹt làm cho mười người ngự lâm quân ở hai bên giật mình, theo phản xạ tự nhiên là đồng loạt rút kiếm ra thủ thế và thét to: “Tam Ẩn Thủ đến rồi!!!” (cả mười người nhé). Hành động này không phải dư thừa vì khi vừa kịp định thần lại thì họ thấy đứng trước mặt của mình đúng là bộ ba sát thủ-những người đang bị triều đình “me”. Nghe thấy lời nói đó thì tất cả những người trong phủ và người phục kích ở ngoài phủ đều trong tư thế sẵn sàng tiếp chiến bất cứ lúc nào. Còn đại nguyên soái lập tức đến thẳng nơi vừa xảy ra chuyện.

“ẦM”- Không cần để ý đến những quân lính đang xông thẳng đến mình, Hậu Duệ Thần Sát (Bourbon) thay mặt hai người còn lại đạp thẳng vào cánh cửa, do lực quá mạnh nên văng thẳng vào bức tường đối diện nó bên trong phòng làm một hộ vệ gãy tay. Hành động này làm quân lính chỉ đứng xung quanh họ với một khoảng cách nhất định, chưa dám ra tay động thủ và vì một phần là họ chưa làm gì cả, hộ vệ ban nãy gãy tay là do vô tình đứng trước cửa thôi.

-Các ngươi cút đi ngay cho ta!- Hàn Giác khi thấy cảnh tượng này thì phán ra một câu rất dư thừa, cũng đúng thôi vì hắn bây giờ đang quá hoảng sợ.

-Được thôi! Bọn ta sẽ cút đi cùng với ngươi!- Hậu Duệ Thần Sát đáp và bước vào làm hắn run cầm cập dù bên cạnh hắn tướng quân vẫn đang trong tư thế phòng thủ.

-Các ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu!- Đại nguyên soái xuất hiện và ra hiệu cho tất cả động thủ ngay lập tức vì ông biết nếu chần chừ chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ của hoàng thượng giao được.

Khi thấy cấp trên của mình ra hiệu thì quân lính bao vây xung quanh và dùng kiếm chém vào “mục tiêu” nhưng đều thất bại. Tuy bên quân lính động thủ nhưng ba sát thủ này vẫn chỉ phòng thủ vì họ đến đây đâu phải gây chiến. Thấy tình hình không được thuận lợi, cứ kéo dài thế này thì chắc chắn lại là triều đình thất bại nên nguyên soái dùng đến kế sách tiếp theo.

Bây giờ ngoài những người đang ở chiến trường này thì những người đang ở trên mái nhà cũng nhập cuộc, họ không vào thẳng trong phòng và dùng ám khí nhằm giết luôn Tam Ẩn Thủ chứ không thể bắt về nữa. Còn về phần của nguyên soái, không thể nào chỉ giao hết cho số quân lính của mình đánh với bộ ba sát thủ bậc nhất nên ông cũng đánh hết sức mình vào trận chiến này.

Trận chiến kéo dài ba giờ liền mà chưa bên nào lay động chứ đừng nói là chịu thua, lính thì cứ đánh còn sát thủ thì cứ đỡ, Hàn Giác không biết gì về võ, thấy thế thì cứ tưởng rằng Tam Ẩn Thủ đánh không lại quân triều đình nên mặc sức lôi kéo, khuyên răn của tướng quân mà vẫn cố chấp ở lại và nói: “Ông làm gì thế, tôi muốn xem thất bại của bọn sát thủ này!”. Không thể nào lôi hắn đi địa điểm khác nên tướng quân chỉ có thể kéo hắn ra nơi cách đó không xa và không rời khỏi hắn một giây nào.

-Hôm nay chúng ta “tiếp chuyện” với nhau đến đây thôi nhé đại nguyên soái!- Vừa né lưỡi kiếm, vừa đỡ ám khí nhưng vẫn là chất giọng bình thản như không có chuyện gì của Bourbon.(công nhận anh chàng này không có tiết kiệm lời nói một cách tối đa như hai người kia).

Nói xong thì ba người quan sát xung quanh rồi dừng lại ở nơi của Hàn Giác, sau đó thì biến mất chỉ để lại một làn gió nhẹ làm các binh sĩ ngỡ ngàng với khinh công tuyệt đỉnh mà Tam Ẩn Thủ thể hiện.

-Tất cả đến chỗ của công tử Hàn Giác, bọn chúng đang ở đó! - Nguyên soái quát to.

*Nơi Hàn Giác đang đứng*

-Tướng quân, bọn Tam Ẩn Thủ chạy mất rồi, mà sao ở đó loạn thế nhỉ?- Hàn Giác nghĩ mình đã thoát nạn.

-………….

-Tướng quân? Tôi đang hỏi ngài đấy!- Hắn không thấy trả lời thì cũng lấy làm lạ nhưng do quá chăm chú mà không thèm quay lại nhìn.

-Bọn Tam Ẩn Thủ đó không phải bỏ trốn mà là đang ở gần ngài, ở kia họ đang loạn vì biết thế!

-Tướng quân?? Sao giọng ngài..........-Khi nghe xong thì hắn từ từ quay người lại với sự sợ hãi tột cùng và đập vào mắt của hắn là thân thể của tướng quân đang nằm sấp trên nền đất. Giọng nói lúc nãy là của………, Hàn Giác không dám nghĩ tới nữa.

-Bọn tôi đến đây để đưa ngài đi!- Giọng nói lúc nãy vang lên ngay sau lưng của Hàn Giác

-Tam Ẩn…..-Chưa kịp nói hết thì hắn thấy một bàn tay đánh vào sau gáy cổ của mình rồi hắn ngất đi.

Khi đoàn quân đến nơi thì đã quá trễ, Hàn Giác đã bị bắt đi, một số hộ vệ đưa tướng quân Bảo Bình Cát về Bảo Giáp Phủ tịnh dưỡng vì ông chỉ bị đánh ngất thôi. Số còn lại cùng với nguyên soái tiếp tục truy lùng Tam Ẩn Thủ ở khắp nơi trong kinh thành và ngoại thành, lợi cho họ vì bây giờ là đêm khuya, không có người nào ra đường nên việc phi ngựa nhanh không ảnh hưởng gì.

- - - - - - - - - - - - -

Màn đêm đen kịt, những ngọn gió mang đậm chất lạnh lẽo kèm theo tiếng gầm rú của đông vật và cái vỗ phành phạch từ đôi cánh của những con dơi làm cho khu rừng này trở nên ghê rợn, đây là dấu tích đẫm máu còn lại của thời chiến tranh nhưng vì một lí do nào đó mà nơi này không còn ai dám tới. Giữa khu rừng này có một căn nhà hoang và đây cũng chính là nơi dùng để hành sát nạn nhân đặc biệt của Tam Ẩn Thủ. Căn nhà này hiện đang được soi sáng bởi những ngọn lửa của nến gắn sát vách tướng.

-Bọn quân triều đình đúng là một lũ vô dụng, mười tên lính mà chưa chắc bằng được một nửa tên sát thủ tầm thường trong giang hồ, lề mề đến nỗi có chân mà phải dùng tới ngựa.-Từ trong căn nhà này phát ra giọng của một chàng trai, không ai khác ngoài Bourbon.

-“Bịch..” Nào giờ chúng cũng đâu có hơn thế!-Gin quẳng tên Hàn Giác trên vai xuống đất một cách thô bạo rồi đáp.

-Bây giờ xử lí tên này luôn đi để đến sáng còn giao hắn lại cho Hàn thượng thư an táng.-Sherry lên tiếng, nàng kéo cái ghế gần đó lại để ngồi.

Về đến căn cứ của mình rồi nên Tam Ẩn Thủ tháo mặt nạ ra cho vào trong áo để lộ rõ khuôn mặt của mỗi người trong họ. Ở đây họ cho nạn nhân thấy mặt của mình vì chắc chắn ai đã vào đây thì bước ra chỉ là một cái xác không toàn thây.

Hàn Giác sau khi bị cú ngã lúc nãy do Gin làm thì cho dù đang ngất hắn cũng phải tỉnh dậy. Chưa kịp hoàn hồn lại bỗng thấy cổ tay phải của mình bị thắt chặt lại do sợi dây thừng và đang được kéo lên.

-Xong bước đầu tiên!- Bourbon hài lòng nhìn vào cái thân đã được “dựng” thẳng và đang trong tình trạng chân không chạm đất chỉ với một tay mà chịu toàn thân.

Từ từ mở mắt ra, đập ngay vào mắt hắn bây giờ là một nữ nhân khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân còn mắt thì nhắm lại đang ngồi trên ghế đối diện, hắn nhìn đắm đuối vào nàng mà không để ý rằng mình đang trong hoàn cảnh nào.

-Haizz, tam muội à, sao muội làm gì cũng hớp hồn người ta được thế!?- Bourbon thấy vậy nên nói để kéo hồn của Hàn Giác trở về thực tại nhắc nhở hắn ở đây vẫn còn hai người nữa.

-Nhị đệ, đừng nói chuyện ngoài lề nữa, vào vấn đề chính đi!- Gin lên tiếng nhắc nhở

Bourbon nghe lời của đại huynh thì kéo chiếc hòm đã chuẩn bị sẵn đến ngay dưới chân nạn nhân rồi mở nắp ra. Sau đó Hàn Giác cũng bừng tỉnh vì đã nhận thấy những bộ trang phục đặc trưng của Tam Ẩn Thủ đang mặc trên người của cô nương này và hai chàng trai kia.

-Hôm nay muội không khỏe! Phải để hắn lại cho hai huynh xử lí thôi!

-Lạ nhỉ? Có bao giờ huynh thấy muội như thế này vào các buổi “xử lí” đâu?- Bourbon tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Tam muội đã nói vậy thì chúng ta cũng không ép muội nữa! Chỉ tiếc là thiếu tay của Hắc Sát Vô Tình! “RẮC………….aaaaa..”-Gin nói với Sherry đồng thời đi đến bẻ gãy khuỷu tay trái của Hàn Giác làm hắn thét lên đau đớn, điều Gin vừa “ban” không chỉ cho xương bên trong của hắn vỡ mà da thịt bên ngoài cũng rách ra, dòng máu từ chỗ bị rách đó từ từ chạy dọc xuống hòa với chất nhờn (giúp cho các khớp xương hoạt động) tạo thành một thứ sền sệt như súp có màu đỏ đậm nhĩu vào hòm.

-Các ngươi…. mà giết ta thì…. cha ta sẽ….. không tha cho đâu!-Hàn Giác cố gắng thốt lên thành câu.

-Ngươi nghĩ cha ngươi có thể làm gì bọn ta?- Bourbon hỏi

-Cha ta có thể… làm tất cả nếu như ta... có mệnh hệ gì!

-Ngươi nghĩ bọn ta tin sao?

-Các ngươi không tin vì chẳng ai trong các ngươi có được cha mẹ thương yêu mình cả!

Nghe đến đây thì sắc mặt của Sherry tối sầm lại. Nàng đứng lên tiến tới trước Hàn Giác. Người nàng tỏa ra một luồn sát khí đến Gin còn có thể nhận ra được. Đối với Bourbon và Gin thì không phản ứng gì vì khi vừa được sinh ra thì đã bị cha mẹ bỏ rơi, trải qua mấy năm trời bị người đời soi mói họ cũng đã quá quen rồi nhưng với Sherry thì điều này không hay đâu.

End chap 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
194
:
Join date :
11/04/2013
:
Age :
27
:
Đến từ :
Dream
:
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
thotuyet_lucky
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
thotuyet_lucky
Admin
Admin


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
Tổng số bài gửi : 194
Join date : 11/04/2013
Age : 27
Đến từ : Dream
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Ss chèn link gốc của fic vô luôn nhé, đừng để là "ai-haibara.net" :)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
15
:
Join date :
18/05/2013
:
Đến từ :
Tổ Chức SMF
:
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
myhellangel220401
Member
Member


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
Tổng số bài gửi : 15
Join date : 18/05/2013
Đến từ : Tổ Chức SMF
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Thỏ: sao người xung phong đầu tiên nhắc nhở ss luôn là em nhở ???

All: đây là chap tip theo nhưng có nhiều cảnh hơi ghê nên mình bôi trắng, chống chỉ định những bạn nào sợ cảnh xác thịt phanh thây nhé! còn bạn nào mún xem thì bôi đen nó rồi đọc.

Chap 4

-Nàng… đúng là một… mỹ nhân!- Khi thấy Sherry bước đến gần thì Hàn Giác nhận xét với một chất giọng có phần khó khăn nhưng đôi mắt lại cho thấy tính háo sắc của hắn đang dâng trào.

-Nhưng hiện thân của ác quỷ lại là mỹ nhân ngươi vừa nhắc đến!- Gin dập tắt “hi vọng” của hắn với lời nói lạnh băng.

-Ngươi… nói thế… là có ý gì?

-Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết!- Bourbon trả lời thay đại huynh của mình.

Hàn Giác có một phần lo sợ khi nghe lời nói chân thành từ hai sát thủ kia nhưng người đời có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, hắn nói:

-Các ngươi… đúng là.. chẳng còn… muốn sống nữa! Mỹ nhân, nếu nàng đã… không khỏe thì đừng… giết ta! Khi người.. của cha đến cứu…. thì ta sẽ… không quên.. ơn nàng đâu.. và hứa là… sẽ ban bất cứ thứ gì mà nàng muốn!

-Bây giờ ngươi ban cho ta liền được không?- Sherry đáp và làm cho hai người huynh của nàng ngạc nhiên

-Tam muội…..

-Nếu nàng muốn thì ta chiều!- Hàn Giác vẻ đầy chiến thắng nhìn vào hai người đang ngạc nhiên kia.

-Ta muốn hành hạ ngươi tới chết “Xẹt xẹt xẹt…aa”!- Sherry nói ra điều mình mong muốn và dùng thanh kiếm chặt một cái chân của hắn (từ đầu gối trở xuống) làm ba khúc “đều” và “đẹp”.

-Muội làm bọn huynh cứ tưởng…

-Không bao giờ có chuyện đó đâu! Hai huynh đừng lo!

-Nàng…….aaaaaa- Chưa kịp nói hết thì lại có một thanh kiếm khác lặng lẽ chặt nốt hạ bộ của hắn.

-Hai huynh muội của ta đã ra tay mở màn rồi nên bây giờ ta cũng tham gia!- Nhát chém vô danh lúc nãy chính là của Bourbon.

Do mất nhiều máu nên hắn ngất đi. Nhân lúc này thì Bourbon lột hết áo quần của hắn ra cho lát nữa tỉnh dậy cũng dễ làm việc.

-Chưa tới “tiết mục đặc sắc” mà đã ngất rồi à?- Vừa nói Bourbon vừa vã vào mặt Hàn Giác một cái cho hắn tỉnh dậy nhưng thấy không có phản ứng gì từ nạn nhân nên chàng đưa đôi mắt qua nhìn Sherry – người đang đứng tựa vào tường với vẻ mệt mỏi.

-Huynh rắc cái này lên vết thịt rách ở cánh tay hắn, đừng rắc nhiều quá kẻo hắn chết!- Thấy ánh mắt của nhị huynh đang hướng tới mình nên Sherry lấy trong túi áo ra một túi bột nhỏ đưa cho chàng.

-Hôm nay muội lạ lắm đấy tam muội! Bình thường muội đâu có như vậy!?- Bourbon nhận túi bột từ tay Sherry và hỏi gắt nhưng thể hiện lòng quan tâm của một người huynh đối với muội muội.

-Nhị đệ, đừng nói nữa! Làm nhanh lên, còn hai canh giờ nữa là đến lúc chúng ta phải trả Hàn Giác lại rồi!- Gin lấy một lí do để ngăn cái miêng của đệ đệ lại vì chàng biết câu trả lời cho câu hỏi của Bourbon.

Bourbon đành miễn cưỡng không hỏi Sherry nữa. Chàng xốc cánh tay bị thương lên rồi rắc ít bột theo lời muội muội, dù có muốn ngất đi thì hắn cũng phải tỉnh lại ngay sau đó.

-Hộc hộc… Các ngươi đợi đấy, thù này cha nhất định sẽ trả giúp ta!- Hàn Giác thở dốc- “Còn nàng nữa đó mỹ nhân, sao lại không giúp ta?”

-Tại sao ta phải giúp một tên súc sinh như ngươi?- Sherry hỏi vặn lại.

-Nàng bảo ta là súc sinh? Không sao! Nếu nàng đồng ý thì có thể cùng lên kiệu hoa với tên súc sinh này!- Chắc hắn biết mình sắp trở thành một vong hồn nên nói ra hết những suy nghĩ trong đầu.

-Vì thời gian có hạn nên huynh muội ta đành phải tiễn ngươi lên đường trước một đoạn!- Thấy hắn cũng đã tới thời kì hấp hối nên Gin báo trước.

-Cứ tự nhiên nếu các ngươi muốn chết sớm! Kiếp sau làm vợ ta nhé mỹ nhân!- Hàn Giác nói ra ước nguyện cuối cùng của mình.

-Không bao giờ! Vĩnh biệt Hàn Giác, tên súc sinh trong quá khứ của mọi người!- Sherry trả lời cho yêu cầu của hắn.

“Rắc” cổ của hắn bị vặn ngược ba trăm sáu mươi độ (đúng một vòng) do bàn tay ngọc ngà của Sherry. Thế cũng chẳng có gì để ngạc nhiên khi được buông ra thì cái đầu lòng thòng trước ngực hắn, chưa rớt xuống hòm do được một phần nhỏ của da níu lại. Vì hành động này được làm bằng tay nên da cổ của nạn nhân có chỗ cao lên, thấp xuống, ngang bằng (như nhịp tim của bệnh nhân được đo bằng điện tâm đồ). Một vài ngọn xương nhỏ của cổ “ngoi” lên do mất phần da bao bọc. Máu thì đua nhau chạy điền kinh, điểm bắt đầu của “chúng” là cổ và đích đến là cái hòm. Khi vừa thực hiện việc tiễn đưa một cách nhẹ nhàng xong thì khuôn mặt của nàng điểm một vài vết đỏ đặc trưng của máu còn đôi bàn tay thon thả trắng hồng nay đã nhuốm đầy sự sống của ma cà rồng.

-Không hổ danh là Hắc Sát Vô Tình!- Bourbon chứng kiến toàn cảnh, nhận xét. “Rẹt” không muốn thua muội muội của mình nên Bourbon rạch một đường nhỏ giữa thân cái xác này bằng kiếm rồi dùng tay thọc vào chỗ rách mà xé toạc ra làm lộ tất cả các bộ phận bên trong trong cái lồng xương. Chắc chắn chẳng bao lâu thì sẽ không còn giọt máu nào trong thân xác này nữa.

“Rốp” Gin lẳng lặng bẻ gãy vài thanh xương rồi lôi hết tất cả bộ đồ lòng ra ngoài. Nhìn lại một chút thì chàng thấy còn một cái chân chưa xử lí nên tiện thể bẻ gãy luôn.

-Phần trang trí cho cái xác thì muội làm nhé! Mắt thẩm mỹ của bọn huynh không có tốt bằng muội!

-Nếu hai huynh đã nói thế thì muội xin tuân theo!

Và sau đó thì………..
-Muội hoàn thành xong rồi! Lát nữa chỉ phiền đại huynh đem trả thôi!- Sherry báo cáo cho hai chàng trai đang ngồi trên ghế rồi cũng đi lại chiếc ghế khi nãy của mình.

-Ừ!- Gin đáp gọn rồi chìa một chiếc khăn trắng ra- “Muội lau máu đi!”

-Cảm ơn huynh.

*Tình hình ở bên ngoài khu rừng”

Thương thư khi nhận được tin con trai của mình đã bị bắt đi thì trong lòng rất lo lắng, biết tin này thì chắc chắn ông cũng biết vụ tướng quân bị Tam Ẩn Thủ đánh ngất. Tức giận, ông đến thẳng Bảo Giáp Phủ

-Thưa tướng quân, Hàn thượng thư bảo có chuyện muốn nói với ngài!- Tên lính từ bên ngoài bước nhanh vào trong đại sảnh thông báo.

-Mời ông ấy vào!- Tướng quân nói.

-Chào tướng quân, sức khỏe của ngài đã đỡ hơn chưa?- Chủ nhân của giọng nói mang tính lễ độ này không phải ai khác ngoài Hàn thượng thư.

-Cảm ơn ngài, tôi không sao!- Tướng quân đáp lại

-Tôi đến đây để nói chuyện với ngài về việc con trai tôi bị Tam Ẩn Thủ bắt đi. Nghe nói các ngài đây lên kế hoạch rất chu đáo, thế tại sao chuyện này lại xảy ra, chẳng lẽ các ngài muốn dựa vào hoàn cảnh của con tôi chỉ để bắt Tam Ẩn Thủ còn bỏ nó qua một bên à?- Hàn Thương thư chất vấn tướng quân

-Không như ngài nghĩ đâu, chuyện là thế này……-Tướng quân từ từ kể lại toàn bộ điễn biến từ đầu đến cuối cho Hàn thượng thư nghe.

-Đứa con này, tôi không ngờ nó lại hồ đồ đến như thế!- Nghe xong thì ông cũng thừa nhận một phần lỗi đúng là do Hàn Giác tự chuốc lấy.

-Mong ngài tha thứ cho tôi vì đã không làm tròn bổn phận của mình!

-Lỗi thì hai bên ai cũng có một phần nhưng nếu con tôi mà có xảy ra chuyện gì thật thì tôi sẽ không từ bất cứ cái gì có thể hạ gục bọn chúng được cho dù có là Tam Ẩn Thủ đi chăng nữa!- Thượng thư nói ra hết nỗi lòng của mình với tướng quân.

Tướng quân không nói gì nữa, ông cảm thấy nếu Hàn Giác được như cha hắn thì đâu có chuyện này xảy ra.

Một người thì trong lòng lo lắng, sốt ruột, người còn lại thì thì tự cảm thấy bản thân có lỗi, trong lòng cũng lo lắng không kém nên cả hai chỉ biết im lặng mà ngồi chờ đợi tin tức của nguyên soái-đang tập trung cao độ vào vụ việc.

*Bốn giờ sáng, cũng là lúc không thể cứu vãn được nữa vì đây là thời gian Tam Ẩn Thủ đi “trả” nạn nhân lại cho người thân chôn cất, thiêu đốt,…*

-Huynh vác cái này đến Bảo Giáp Phủ.- Sherry chỉ vào cái hòm rồi nói với đại huynh

-Ừ- Trả lời tam muội xong thì Gin cùng chiếc hòm biến mất, chàng biết chắc nếu muội muội đã nói thì chắc chắn không thể nào sai được.

-Tại sao không phải là phủ thượng thư vậy tam muội?- Bourbon thắc mắc.

-Vì phủ thượng thư hiện giờ không có mặt cha của hắn!-Sherry trả lời ngắn gọn nhưng nhị huynh của nàng vẫn đủ thông minh để hiểu các ý còn lại.

Dã Nhân Vô Tính vượt qua những cạm bẫy và tránh khỏi tầm mắt của quân lính một cách dễ dàng, chỉ thoáng chốc từ khu rừng vùng ngoại thành mà chàng đã đến thẳng Bảo Giáp Phủ, “trả đồ” xong thì cũng tam biệt bằng một chiếc lông vũ đen đặt trên hòm

Sau một đợt tìm kiếm vô vọng thì nguyên soái cũng rút quân về và tập trung tại Bảo Giáp Phủ. Vừa về đến nơi thì được nghe thuộc hạ báo tin rằng có một chiếc hòm nằm ở góc sân nhỏ của Bảo Giáp Phủ.

-Tướng quân biết chuyện này chưa?- Nguyên soái hỏi

-Dạ rồi, không chỉ có tướng quân mà cả thượng thư cũng biết nhưng chưa ai cho mở ra, họ bảo khi nguyên soái về thì báo cho ngài đến gặp.- Tên thuộc hạ báo cáo.

-Có cả thượng thư nữa sao?

-Vâng, mời nguyên soái đi theo thuộc hạ!

-Ừ

Một buổi sáng trong lành, tiếng rao hàng của bao người buôn bán, tiếng vó ngựa của các quân lính đang trên đường đi thực hiện công việc, tiếng reo hò, ca hát của những nữ nhân ở thanh lâu,…… Những âm thanh hòa hợp với nhau làm kinh thành thêm phần náo nhiệt. Nhưng tại nơi nào đó ở vùng này lại toát ra một chuỗi không khí lạnh lẽo, ảm đạm và văng vẳng tiếng thét vì hoảng sợ.

“Rầm!!”- Tiếng dập bàn chói tai này phát ra từ một nơi khá rông, khang trang và nơi đây phải có trách nhiệm bảo vệ cho tất cả mọi người trong kinh thành, nơi này chính là Bào Giáp Phủ. Vậy chắc chắn người vừa dập bàn cũng là người có địa vị cao, ông là tướng quân Bảo Bình Cát- người quản lí phủ này. Tướng quân này luôn bình tĩnh trước mọi việc nhưng sao giờ đây lại giận đến phải dập bàn, và tại sao nhưng nha hoàn lại thét lên còn các quân lính thì trợn mắt lên và không thốt được nên lời?

Sau khi ba vị tướng quân, thương thư, nguyên soái gặp nhau ở nơi đặt chiếc hòm thì cho người mang nó vào thẳng trong đại sảnh rồi cho mở nó ra. Nắp hòm vừa được đẩy lên, xộc thẳng vào khứu giác của họ là mùi máu tanh nồng nặc. Cái mùi khó chịu này bớt đi một chút nên họ có cơ hội quan sát kĩ cái thứ ở trong hòm. Ai gặp cảnh tượng này không sốc thì cũng nôn. Bên trong chiếc hộp nhuốm một màu đỏ căng tràn sự chết chóc. Tiếp đến là cái đầu chưa lìa hẳn ra khỏi thân với bộ tóc chèm nhẹp máu, bết dính trên khuôn mặt tạo ra các vệt máu khô đỏ thẫm. Đôi mắt trợn lên, đục ngầu, một mắt bị khúc xương nhỏ ghim thẳng vào. Những chỗ còn lại trên khuôn mặt đều bị tóc và máu che khuất. Thân thì không thể nhận dạng ra được nữa, phần da phía trước thì bị xé toạc ra hai bên, lồng xương thì vỡ, trên các khúc xương thì còn dính lại một ít thịt. Bộ phận bên trong bị lôi hết ra ngoài để “trang trí” xung quanh cùng với hạ bộ và ba khúc chân. Hai tay thì một tay bị bẻ lòi gân ra ngoài chỉ có tay kia nguyên vẹn. Cái chân còn lại thì bị gãy từ đùi. Hai con rắn hổ mang đen đang ngoi lên lặn xuống trong cái hòm và rỉa từ từ vào vào bộ phận của cái “thứ” đó. Mấy miếng da thì bắt đầu chuyển màu xanh đen do chất độc. Nổi lềnh bềnh ở góc hòm là tấm kim bài có một không hai của Hàn Giác.

End chap 4





Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tổng số bài gửi :
15
:
Join date :
18/05/2013
:
Đến từ :
Tổ Chức SMF
:
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
myhellangel220401
Member
Member


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
Tổng số bài gửi : 15
Join date : 18/05/2013
Đến từ : Tổ Chức SMF
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Chap 5

Hàn thượng thư thì chẳng cần nói cũng thấy được ông hụt hẫng đến cỡ nào khi biết cái xác này lại là đứa con trai dộc nhất của mình. Nếu không có tấm kim bài đặc biệt của Hàn Giác chắc chắn người làm cha như ông sẽ tin đây là một người khác. Đan xen vào đó là tâm trạng hiện đang đau lòng đến không thể thốt lên được một lời dù là nhỏ nhất. Ai cũng biết Hàn Giác chưa một lần nào thể hiện sự quan tâm và thương yêu đối với cha, thậm chí còn làm khổ ông nhưng thượng thư vẫn luôn bỏ qua tất cả những gì hắn làm, dành trọn cả cuộc đời để chăm sóc con mình. Ông muốn bù đắp tất cả tình cảm mà Hàn Giác thiếu từ người mẹ quá cố, ngược lại hắn chỉ biết lợi dụng tình cảm của cha dành cho mình mà đi làm những chuyện xằng bậy.

Tang lễ của Hàn Giác được tổ chức rất long trọng vì lí do là con của người gần như đứng đầu mệnh quan triều đình và là một nạn nhân thê thảm nhất trong các nạn nhân của Tam Ẩn Thủ từ cái ngày bọn chúng xuất hiện và bắt đầu “mở cửa địa ngục” về ba năm trước cho đến tận hôm nay. Những người đến dự ai ai cũng thuộc quan chức cấp cao, lần này có cả sự góp mặt của hoàng thượng cùng với hoàng hậu và các vị phi tầng. Hoàng thượng nhận được tin báo cũng không khỏi choáng váng vì nghĩ một phần là ngài đã cho thêm quân tiếp viện thuộc loại cao cấp như thế với trí thông minh và kinh nghiệm của tướng quân cùng nguyên soái sau những cuộc chiến tranh đẫm máu thì chắc chắn không còn sơ hở. Nào ngờ đang ngồi trong thư phòng chờ kết quả tốt thì một ngự lâm quân vào báo, kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc sự việc bắt đầu diễn ra cho đến cái xác trở về trong hoàn cảnh ra sao.Thế là ngài quyết đến thẳng phủ để xem rõ tình hình.

Đến nơi, thấy thượng thư như một thể xác không hồn, mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hòm đã đóng nắp, chuyện này phải nói là hiếm khi gặp ở thượng thư. Chưa rõ chuyện gì xảy ra và tính tò mò vốn có ở mỗi con người, ngài phẩy tay ra hiệu cho một tên lính mở hòm.

-Tâu hoàng thượng, thần khuyên người đừng nên xem cái này!- Tướng quân lên tiếng nhắc nhở hoàng thượng trước khi ngài thấy cái cảnh xác thịt phanh thây này.

-Trước kia chúng đã hành sát không biết bao nhiêu người của triều đình, thậm chí không ngại ngần gì mà giết cả thúc của trẫm nhưng trẫm thật vô tâm mà không cần xem đến tử thi của họ rồi chỉ có thể nghe những lời đồn của thiên hạ, những lời báo cáo thiếu sự rõ ràng, đâm ra lại không cảnh giác với chúng. Nay chúng giết con của thượng thư, ông lại là người có công rất lớn với triều đình và chỉ có một người con trai duy nhất để nối nghiệp, thế mà lại là nạn nhân của bọn chúng. Trẫm phải xem qua “thành quả” của Tam Ẩn Thủ thế nào mà lại có thể nổi danh như thế!- Hoàng thượng kiên quyết.

-Nếu thế thì…..- Tướng quân đến chỗ thượng thư rồi đỡ ông vào trong.

-Trẫm rất lấy làm tiếc với khanh về chuyện này, thượng thư!- Ngài nhìn qua thượng thư nói và chỉ nhận được cái gật đầu.

Thương thư vào hẳn bên trong, cái hòm đã khuất khỏi tầm nhìn nhưng vẫn in sâu trong tâm trí của ông. Khi cái hòm được mở ra lần hai giúp hoàng thượng thì không còn nhận ra được bộ phận nào ra bộ phận nào. Thịt, da, nội tạng tất cả đều đen lại, nổi móc và những con dòi đang bò lúc nhúc trên các thanh xương, chui ra từ hốc mắt, khóe miệng. Cái mùi tanh nồng của thịt thối này còn kinh tởm hơn trước khiến ai cũng muốn nôn ngay. Chưa được ba phút thì hoàng thượng thúc quân lính đậy lại ngay vì không chịu nổi nữa. Và chắc rằng hoàng hậu và những phi tầng khác đã ngất xỉu nếu “chiêm ngưỡng” nó lâu hơn. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, không biết nói gì hơn.Buổi đám tang được diễn ra trong một bầu âm khí tràn ngập đậm đặc, người nào cũng cảm thấy ghê rợn, mong cho sớm kết thúc để họ có thể về phủ, về cung của mình lấy lại dương khí.

Sau buổi tang này thì chiếc hòm cũng được đem đi thiêu rồi hũ cốt được đưa vào chùa. Hoàng thượng khi chứng kiến được “cái thứ gọi là xác người” đó thì ngài cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện này. Và cũng từ hôm nay, từ chuyện Hàn Giác trở thành một xác chết không toàn vẹn, từ việc Tam Ẩn Thủ đã gây ra một đả kích lớn cho triều đình dưới sự chứng kiến của hoàng thượng, và từ cái “quan tâm chu đáo” của cả triều đình dành cho chúng một cách “mãnh liệt nhất có thể” thì nhóm sát thủ này sẽ có những ngày tháng “vô cùng hấp dẫn” về sau.

Chỉ còn hai hôm nữa là tròn hai tháng sau vụ việc Hàn Giác, triều đình dè chừng mọi việc, Tam Ẩn Thủ mất dạng, tất cả đều yên bình. Do quá là buồn chán với những ngày tháng trôi qua một cách tẻ nhạt nên Thiết Lang quyết định tìm đến đại huynh của mình - Cầm Tửu với mục đích thảo luận về việc “quan trọng” và nếu muốn hành động thì cần phải có thời cơ, may thay vị thương nhân này đang trong tình trạng thất nghiệp ngắn hạn nên cũng chẳng có lí do gì để từ chối. Thế là tối hôm đó, hai huynh đệ “đồng chí hướng” đi một đường thẳng tới căn nhà gỗ cuối ngỏ đường, nơi muội muội “yếu dấu” của họ đang sống và làm việc. Đến nơi, hai người không mấy hài lòng nhưng cũng xen lẫn một chút thích thú với cảnh tượng trước mắt – bốn khuôn mặt dữ tợn, thân hình thô kệch đang bao vây một cô gái có mái tóc màu đen láy trông yếu đuối vô cùng và vẻ mặt lo sợ với đôi mắt rưng rưng những giọt lệ trong suốt. Thấy thế, mọi người xung quanh cũng thương tâm mà muốn giúp cho nàng lắm chứ nhưng họ không dám vì đã chứng kiến những người ra tay trước đó đều có được một hậu quả chung là “bất tỉnh nhân sự”.

-Nàng nếu không muốn thấy tên nào có số phận giống bọn chúng nữa thì cùng về nơi của ta để “xây đắp một tình yêu ngọt ngào”, bọn ta sẽ không ngược đãi nàng đâu! – Sau câu nói đầy “thành ý” xen lẫn chút đe dọa của tên cầm đầu là một tràn cười thô thiểng, không coi ai ra gì.

“Khụ khụ… đệ sặc mất rồi, nhìn Tuyết Li muội muội của chúng ta kìa, cả bốn tên gớm ghiếc đó nữa, chỉ biết mơ mộng hão huyền…. Mà ông trời cũng muốn giúp chúng ta, nhân dịp này kế hoạch có thể sẽ được tiến hành thuận lợi hơn ước muốn, đệ đi làm “anh hùng cứu mỹ nhân! Nếu muốn, huynh có thể theo sau hỗ trợ!” Một tràn “tự kỉ” kết thúc, hắn vọt đi mà không cần chờ một phản ứng nào từ người bên cạnh vì nếu nhận được điều đó thì hắn biêt sẽ có một sự thất vọng nhẹ trong lòng.

Mọi người dạt qua một bên nhường đường cho người mà họ nghĩ sẽ là “nạn nhân” tiếp theo trong số những anh hùng :”Lại là chàng trai xấu số nào nữa đây ?”, trưng ra bộ mặt lãnh khốc tuyệt tình nhưng lại tràn đầy yêu thương đối với cô gái đang hoảng sợ một cách tột độ, chàng trấn an:”Đừng sợ, ta chắc chắn sẽ trao lại cho cô nương sự an toàn ngay bây giờ !” Và rồi dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ, chàng trai trẻ đã hạ đo ván từng tên một với những chiêu thức bên ngoài nhìn vào thấy rất bình thường nhưng chỉ người được nhận nó mới biết nó có uy lực như thế nào. Kết thúc cho sự việc này, bốn tên to con nằm dài trên đất, tình trạng sống chết không biết như thế nào, Thiết Lang được nhận vô số tràn vỗ tay từ mọi người, chàng cũng nhếch mép cười đáp lại và đã khiến cho bao cô gái chứng kiến say đắm như chết mê chết mệt trước nụ cười đó ngoại trừ cô gái mang tên Tuyết Li – người bị bốn tên lưu manh hiếp đáp. Không muốn một chuyện nhỏ như thế này gấy ấn tượng mạnh cho mọi người nên chàng bảo với cô nương vừa được mình giải vây cho:

“Cô nương không sao chứ ? Để ta đỡ cô nương vào trong nhé!”- Sau câu nói nói đó thì chàng cảm thấy sống lưng bỗng thoáng lạnh, tiếng vỗ tay từ những nam nhân quanh đó nhanh chóng chìm vào một khoảng lặng và biến mất, thay vào đó là những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên anh hùng được nước làm tới này.

“Haizz.. mình quên mất người mình vừa giải vây cho là ai, không muốn chỉ vì một nữ nhân mà bản thân mình phải đắc tội với nhiều người thế này đâu…”- Nghĩ thầm, nhưng chàng cũng chưa thể tìm ra được lí do để giải thích cho câu nói lỡ miệng của mình với những con “hổ đói” xung quanh, lại liếc nhẹ qua cô gái đang khụy ngươi cạnh mình, kết quả là nhận được một ánh mắt mỉa mai nhưng may mắn rằng nàng cũng không vô tâm đến mức thấy “ân nhân” của mình gặp khó xử mà không một chút để ý đến:

-Đa tạ ân nhân đã giúp tiểu nữ, tiểu nữ không sao, nhưng tiểu nữ không có gì để đền đáp lại công ơn này, không biết có thể mời ân nhân vào nhà uống chén trà không? -Nàng đứng lên, hơi khom người nói, chân thành cảm tạ hắn.

-Hảo, ta cũng đang khát!

-Vậy xin người đợi một chút, tiểu nữ cần giúp cho những người đã “xả thân” cứu giúp ban nãy- Nói xong nàng đến cạnh những người vừa tỉnh dậy sau một hồi mê man trên thiên đường, đỡ họ dậy và lấy những gói thuốc giảm đau đặt lên tay họ, mỉm cười :”Cảm ơn các vị!”

Không có tiếng trả lời, chỉ có ánh mắt mãn nguyện và sung sướng nhìn nàng.

Và rồi, nàng khuất bóng sau cánh cửa gỗ cùng với nam nhân kia.

Chuyện cũng đã được giải quyết xong ổn thỏa, trời cũng đã tối, mọi người chẳng còn luyến tiếc gì để có thể ngụ tại nơi này lâu hơn. Nãy giờ đứng từ xa quan sát, Cầm Tửu chỉ còn biết giơ cờ trắng trước hai đệ muội kết nghĩa của mình. Bốn cái xác thô kệch nằm ngay góc tường được chàng vác đi một cách êm đẹp mà không bị ai phát hiện ngoài hai người mà ai cũng biết là ai rồi đấy. Đến được đỉnh núi một cách nhanh chóng không có gì gọi là khó đối với thuật khinh công của chàng, không một chút lưu luyến, chàng vứt cái đám bẩn thỉu này xuống vực để chúng được rơi một cách tự do, nếu mạng của chúng lớn thì may mắn mà thoát chết, còn nếu là “ra đi không lời từ biệt” thì… cũng chẳng có gì đáng để Cầm Tửu chàng quan tâm.

Bên trong căn nhà vốn chỉ có hai nhân vật “ngẫu nhiên” đảm nhận vai chính trong vở kịch “Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân” thì bây giờ lại mở cửa chào đón thêm một thành viên không thể thiếu trong cuộc hội ngộ sau gần hai tháng không gặp mặt này.

“Không biết ngọn gió lớn nào lại đưa hai huynh đến gặp người muội muội này?” Trở lại với gương mặt biểu hiện sự lạnh lùng, vô cảm đặc trưng, Tuyết Li lên tiếng hỏi.

“Chỉ là Tửu huynh đến thăm hỏi, trò chuyện với muội nên bảo ta đi theo cùng để cho đỡ ngại thôi!”

“…..” Không có một phản ứng nào với câu bông đùa của Thiết Lang, hắn cảm thấy có chút bực bội bởi sự câm lặng đó như họ chỉ xem hắn là một cái bóng: “Chúng ta hiện giờ đâu phải là Tam..” Chưa kịp nói hết câu thì cán kiếm băng giá của Cầm Tửu đã kề ngay miêng hắn, Tuyết Li rời khỏi chiếc ghế của mình: “Muội sẽ trở lại ngay.” Không hiểu, không thể nào hiểu nổi hai con người này, một người biểu hiện rõ không thích với cách ứng xử này của hắn trên đôi mắt, người còn lại chỉ bảo một câu xong rồi mất tích. Vậy là sao???

“Đệ phải rèn luyện nhiều cho cái tính cẩn trọng của bản thân đấy!”-Chàng buông ra một câu nhắc nhở, đồng thời cũng là một lời giải thích cho nghi vấn trong lòng hắn.

Khi Tuyết Li vừa bước vào, hai người dừng cuộc “tâm tình hội ngộ” và đôi chân mày khẽ nhíu lại nhìn chằm chằm vào cổ tay phải của nàng: “Sao lại quấn băng, muội gặp chuyện à?”

“Muội bị xước nhẹ ở tay thôi, không có gì nghiêm trọng cả!”- Một lời nói dối cực kì tệ và nàng đã không để ý hoặc là không thể ngờ tới dải băng trắng sạch quấn quanh cổ tay đã rướm một ít máu đỏ tươi.

Đương nhiên là không hài lòng với câu trả lời của nàng nhưng họ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc quên nó đi. Một lần nữa, Thiết Lang là người đã phá vỡ sự căng thẳng này:”Được rồi.., Bây giờ muội định trả ơn cho huynh thế nào đây?”

“Muội nhận ơn của huynh khi nào vậy?”

“Chằng phải lúc nãy khi huynh đến đây đã phải cất công giải vây cho muội sao?”

“Đó là huynh tự nguyện, việc gì mà muội phải trả ơn cơ chứ?”

“Là do muội ép người không cần dùng đến một chút vũ lực đấy, khi đó nhìn bộ dạng của muội như vậy có khả năng mà không chịu giúp thì chỉ đáng nhảy vực cho rồi, đại huynh nhỉ?” Kèm theo câu nói đó là một cái nháy mắt nhẹ. Dù sao cũng đã thòa thuận trước cùng một chút hứng thú với chuyện này nên nam nhân được hắn cung kính gọi là đại huynh tỏ vẻ đồng ý bằng một cái gât đầu.

Tuyết Li có cảm giác hơi chóng mặt do vết thương ở cổ tay ban nãy, máu đã nhỏ giọt xuống lòng bàn tay của nàng không ít. Nếu còn kéo dài thời gian thêm nữa thì thể nào nàng cũng không được yên với một loạt nghi vấn từ hai người kia.

“Mục đích thực sự của hai huynh khi đến đây cuối cùng là vì điều gì?”

“Bọn ta muốn cùng muội lên đỉnh Hoa Sơn ngắm bình minh, giữa tháng Bảy này tiết trời ở đó dễ chịu lắm, phong cảnh cũng đẹp nữa!”

“Lãng mạn thật nhưng tiếc là muội không có thời gian.”

“Thôi nào, từ lúc chúng ta gặp nhau đến nay, rất ít khi chúng ta đi cùng nhau với thân phận là một người dân bình thường, muội không thể đáp ứng yêu cầu lần này của ta được sao?”

“Muội đồng ý với một điều kiện huynh có thể tìm mọi biện pháp để muội cách xa căn nhà này hơn một trăm dặm, nếu cuối ngày mai hai huynh vẫn không làm được thì chuyến đi này sẽ không được thực hiện! Bây giờ cũng khuya rồi, hai huynh về nhà đi, muội không tiễn.”- Lời nhị huynh của nàng nói thật sự là không sai, nhưng mỗi người đều có một cái khó khăn riêng trong cuộc sống này, nàng không nỡ từ chối cũng không thể chấp nhận dễ dàng nên đành quyết định đưa ra một cơ hội, còn lại đương nhiên là tùy thuộc vào hai người huynh của nàng. Vả lại cái mồm dai dẳng của Thiết Lang cũng sẽ không buông tha cho nàng nếu nàng không phải là người kết thúc chuyện này thỏa mãn đúng với ý nguyện của hắn.

“Nhưng..”

“Đệ đừng làm khó muội ấy nữa. Muội nhớ bảo trọng sức khỏe.”

Hai huynh đệ đã ra về với một cuộc trò chuyện tuy lâu nhưng kết quả thì không chắc chắn một chút nào. Chỉ còn mình nàng cùng ngọn nến đang rực sáng bước ra khu đất trống được trải bằng một lớp thảm thảo dược sau nhà, ánh trăng phản chiếu trên những hàng lá thẳng tắp đều nhau làm tăng độ xanh bóng mượt của từng chiếc lá, men theo đó, nàng dừng lại tại hàng kim lăng thảo, khác với vài loại cỏ xung quanh vì nó là loài cây nhỏ với thân và lá có lông, lá mọc đối hình xoan dài, điểm một bông hoa nhỏ màu trắng ở ngọn của mỗi cây. Cố gắng giữ cho đầu óc không choáng váng, nàng hái một cây kim lăng thảo, sau đó vào căn phòng nhỏ sát mép hàng rào riêng biệt với ngôi nhà, lấy dụng cụ và nghiền cây ra, trái ngược với cây xanh bông trắng ban nãy, hiện nó đã nát ra với màu đen như mực. Tháo miếng băng đẫm máu và rửa sạch bàn tay làm lộ một vết thương như rắn cắn để lại hai cái lỗ tròn nhỏ, tuy rằng chỉ có một ít độc nhưng đã làm cho máu chưa thể ngừng chảy. Nàng lấy một băng vải sạch đã chuẩn bị sẵn quấn quanh cổ tay cùng với phần dược đen láy kia. Ánh sáng của ngọn nến vụt tắt, tất cả chìm trong một mảng tĩnh lặng.

Hành động chào đón một ngày mới với buổi sáng trong lành của Thiết Lang là tìm đủ mọi cách từ nhẹ nhàng, khiêm tốn cho đến sự quỷ quyệt, thâm độc nhất mà hắn có thể nghĩ ra được để khiến Tuyết Li phải ra khỏi phạm vi một trăm dặm như lời nàng nói nhưng… tất cả đều thất bại! Vì lẽ đó nên hắn phàn nàn với Cầm Tửu và nhắc nhở cho chàng rằng “Không phải chỉ có một mình đệ và muội muội là nhân vật trong “cuộc giải trí” này, vả lại hai huynh đệ chúng ta là cùng một phe nên phải hỗ trợ hết sức cho nhau.”. Chuyện thường tình, hai bộ não của hai người hoạt động cùng nhau thì lúc nào cũng hơn một người. Chàng bảo hắn Đốt cháy đám cỏ dại gần “kho báu” của muội muội. Tiếp thu cách hay, Thiết Lang không ngần ngại gì mà làm theo, trước đó hắn cũng đã có nghĩ tới chiêu trò này nhưng đùa thế thì cứ mãi thấy có điều bất ổn nhưng lần này, nhờ vào sự “ủng hộ” đầy chân thành mà mọi lo lắng trong lòng hắn đều tan biến nhanh chóng. Khu rừng đó cách nơi ở của nàng khoảng hai trăm dặm nhưng nó cũng khá kín đáo và ít ai lui tới. Mọi chuyện trên đời đều có thể ngoài ý muốn, hắn đốt một bãi cỏ, rủi ro thay hắn lại không biết những chiếc lá đó không phải là cỏ dại. Muội muội của họ nghe tin, vận khinh công thẳng đến nơi và bắt gặp hai người huynh đứng trước một vùng cỏ cháy đen, mặt mày tối sầm lại bước đến trước nam nhân đang cười toe toét với nàng, xốc cổ áo hắn lên. Nụ cười biến mất, một biểu hiện tràn ngập sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt thư sinh của Thiết Lang:”A… bọn ta chỉ…” Chưa kịp giải thích hết câu, bàn tay còn lại của nàng đã đưa đến huyệt Thần Đình của hắn.

“Tam muội! Muội bình tĩnh, đây chỉ là một đám cỏ dại thôi! Không phải thảo dược của muội.”- Cầm Tửu lên tiếng giải thích hết giúp người huynh đệ đang bàng hoàng trước muội muội của mình.

“Hai ngươi cùng nhau làm?”- Không hét, chỉ điềm tĩnh nhưng đủ để Thiết Lang lạnh cứng người.

“Đại huynh hiến kế còn ta thực hiện, nhưng một đám cỏ dại bị thiêu đốt này có đáng để muội mạnh tay với ta như thế này không?”

“Là một phần thảo dược quý hiếm của muội thì chắc là đáng nhỉ?”

“Cái đó…”

“Ta sẽ cùng đệ ấy trồng lại toàn bộ thảo được trong một vùng cháy đen này cho muội!”- Cảm nhận được “núi lửa” sắp phun trào và toàn bộ nham thạch đó sẽ hướng tới không chỉ Thiết Lang mà có thể bản thân chàng cũng sẽ bị liên lụy nên Cầm Tửu đành thốt ra một lời hứa hẹn, chí ít cũng có thể giúp Tuyết Li nguôi giận. Thật tội lỗi khi chàng không đi cùng Thiết Lang để xem chừng hắn, về mặt nhận biết được thảo dược của chàng cũng không đến nỗi tệ.

“Muội sẽ trở lại sau hai mươi bốn canh giờ nữa, nếu không có một thay đổi gì thì đừng trách!”- Nàng đã đáp lại một câu đúng như điều chàng mong muốn. Khi nghe đại huynh mình bảo thế, nàng cũng không làm khó cho hai người nữa, cuộc đời của nhị huynh nàng cũng thoát khỏi cái cảnh “mành treo chuông”.

“Bọn ta hứa!”

“Hoàng Cừ Độc có trong khu rừng lớn ở ngoại thành phía tây của Nhân Thiên Quốc này, mỗi người chỉ cần mang một cây về thôi! Thân cây màu xanh non. Lá mỏng có màu xanh sậm, đặc biệt nó có một chấm tròn vàng óng ở giữa. Ngọn cây như một búp măng non nhỏ màu đỏ tươi! Khi lôi nó lên khỏi mặt đất hai huynh cẩn thận một chút, đừng để mất cọng rễ nào giúp muội!”
“Mỗi người chỉ cần mang về một cây thôi?”- Thiết Lang ngạc nhiên hỏi lại.

“Vâng”

“Hảo, vậy thì cảm ơn muội đã quá dễ dàng đối với bọn ta!”

“Hai người bảo trọng!”- Nàng quay lưng trở về với công việc của mình, một nụ cười đầy ngụ ý chợt xuất hiện trên đôi môi hồng đào mỏng mịn của nàng.

Hai huynh đệ chia làm hai hướng trở lại ngôi nhà của mình để chuẩn bị đồ dùng cho cuộc hành trình ngao du sơn thủy nhằm mục đích đoái công chuộc tội.

End chap 5

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat18
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat10[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat12[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat13
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat15
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat17
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat19[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat21[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Bgavat22
Sponsored content


Hiện Đang:
Huy hiệu
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10
[fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Tiêu đề: [fic đầu tay] Tam Ẩn Thủ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết